Tôi Không Muốn Làm Con Rối Nữa

Chương 5



Rồi còn làm bộ bỏ nhà đi, sống càng ngày càng "hồi xuân".

Mẹ nuôi tức đến phát bệnh.

Tôi sợ bệnh bà tái phát, bèn đưa bà về căn hộ ở khu Lâm Giang mà tôi đứng tên.

Ban đầu dì còn muốn ngăn cản.

Tôi đồng ý với bà: gọi là có mặt, bà mới chịu buông tha cho tôi.

Rời xa Chân Ngọc Kiều, cuộc sống bình lặng hẳn đi.

Mẹ nuôi sức khỏe yếu, nên cả nhà họ Chân ngầm đồng ý không nhắc đến chuyện "xem mắt" trước mặt bà.

Bà vẫn nghĩ mỗi ngày tôi ra ngoài ăn diện là để đến công ty ba nuôi làm việc.

Ban ngày, tôi theo dì làm “bình hoa” ở các buổi tiệc.

Ban đêm, tôi ôm mẹ nuôi kể khổ về “sếp khó ở”, còn phải dỗ dành bà ngủ.

Cuộc sống… cũng không đến nỗi tệ.

Dì thấy tôi cứng đầu, chẳng nhúc nhích chút nào trong các buổi xem mắt, nhưng chưa bao giờ từ bỏ.

Bà ta chắc nghĩ, trải đường cho đàn ông nhà họ Chân, làm bàn đạp cho “giấc mơ quyền lực”, là sứ mệnh của một người phụ nữ mang họ Chân.

Một bình hoa rỗng, thì phải biết phát huy cái rỗng ấy đúng lúc.

Trước kia là vì nhà họ Chân xem tôi “cao giá”, không muốn hạ mình.

Giờ thấy tôi mãi không tìm được “người phù hợp” họ dứt khoát dắt tôi đi gặp mấy ông nhà giàu "chân đất mắt toét".

Không giống những buổi xem mắt ngày xưa còn giữ chút thể diện.

Đám người đó… toàn là mấy ông trung niên dơ dáy, tục tĩu, mắt thì đảo quanh như sói đói.

Một lần là đủ, tôi suýt nữa nôn ra tại chỗ, chạy khỏi buổi tiệc như trốn nạn.

Đêm đó, tôi lái xe đưa mẹ nuôi đi một chuyến du lịch "muốn đi là đi".

Tôi cần không khí trong sạch để thở.

Dì tôi tức đến phát điên ở Dung thành.

Tôi bỏ mặc gánh nặng với gã lắm tiền kia cho bà tự đi giải quyết.

Tôi…không thèm quan tâm nữa rồi.

Tôi "lang thang" bên ngoài suốt nửa tháng.

Đúng lúc mẹ nuôi uống hết thuốc, tôi mới trở về Dung thành.

Vừa rẽ khỏi đường cao tốc, điện thoại ba nuôi đã gọi đến:

“Về nhà ngay, có chuyện gấp!”

Thật ra mấy ngày nay tôi đã nghĩ thông rồi.

Nếu bắt buộc phải chọn, tôi thà l.à.m t.ì.n.h nhân của Cố Nghiêu, còn hơn làm vợ chính danh của mấy lão già bệnh hoạn đó chắc chắn sẽ như vào tù.

Vậy nên tôi chẳng thấy sợ hãi gì cả.

Dù có là chuyện lớn đến đâu, cũng không lớn hơn Cố Nghiêu được.

Nhưng khi về đến nhà, tôi mới biết… chuyện lần này cũng lớn thật.

Không phải của nhà Cố mà là nhà họ Giang.

Dì đưa cho tôi một bức tranh được đóng khung trang trọng.

Là một bức tranh sơn dầu tả thực, bối cảnh là một quán cà phê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong tranh, một cô gái xõa tóc, lặng lẽ khuấy tách cà phê trước mặt.

Nắng sớm chiếu nghiêng lên khuôn mặt thoáng u buồn của cô, tạo nên một quầng sáng ấm áp như sương khói.

Cả bức tranh… vừa yên bình, lại vừa hỗn loạn.

Vừa dịu dàng, lại vừa đầy áp lực.

Cô gái ấy là tôi.

Chỉ cần nhìn chiếc váy trong tranh, tôi đã biết ngày hôm đó là khi nào.

Bởi chiếc váy đó tôi chỉ mặc đúng một lần là lần đến tìm Cố Nghiêu hai tháng trước.

Chiếc váy hai dây do tôi tự thiết kế, chất liệu bình thường, kiểu dáng cũng không đặc biệt.

Điểm nhấn duy nhất chính là những cánh hoa đào được thêu tay từng mũi chỉ trên thân váy.

Tôi cau mày, hỏi dì:

“Ai vẽ?”

Dì đáp:

“Nhà họ Giang ở Kinh thành gửi tới.”

Không phải nhà họ Cố, nhưng còn hơn cả nhà họ Cố.

Người đứng đầu nhà họ Giang ở Kinh thành, là Cố Phán Tư cũng chính là cô ruột của Cố Nghiêu.

Bà ấy có một người con trai, là thiên tài hội họa nổi tiếng khắp nơi.

Vậy nên… bức tranh này là do ai vẽ, không cần nói cũng rõ.

Giao thiệp trong giới thượng lưu chính là như vậy.

Không cần nói nhiều.

Chỉ cần gửi đến một bức tranh, là đủ để tất cả tự hiểu.

Ngay cả Chân Ngọc Kiều, một "thiên kim nửa mùa", cũng hiểu được.

Cô ta cười mỉa mai, nhìn tôi châm chọc:

“Chúc mừng chị nhé, cuối cùng cũng có người vừa mắt rồi. Vậy thì ba mẹ và dì khỏi phải lo nữa~”

Mẹ nuôi kéo tôi đứng phía sau, bà nhìn đám người trước mặt, giận đến run:

“Không được! Ngọc Mãn không thể gả cho người đó!”

Bọn họ có thể “làm ra vẻ do dự” là vì… người con trai đó thiên tài hội họa kia bị tự kỷ.

Chứng tự kỷ của Giang Tư Mẫn, không nặng lắm.

Anh ta không thích nhìn thẳng vào mắt người khác, cũng không thích nói chuyện, chỉ yêu vẽ tranh.

Chỉ cần không ai ép buộc, anh ta có thể im lặng suốt cả ngày.

Nhưng một khi có người trái ý anh, thì anh ta sẽ gào lên loạn xạ, chẳng cần quan tâm người xung quanh như một đứa trẻ không bao giờ chịu lớn.

Nhưng thứ khiến mọi người quan tâm nhất, là một "khiếm khuyết" khác.

Chuyện đó, anh ta không được.

Khi còn ở bên Cố Nghiêu, tôi từng nghe qua chuyện này.

Năm hai mươi tuổi, nhà họ Giang bắt đầu cho Giang Tư Mẫn đi xem mắt, tiếp xúc với các cô gái.

Nhưng anh ta không thích ai cả.

Người ta nói nhiều một chút, anh ta liền gào lên, khiến đối phương sợ xanh mặt mà bỏ chạy.

Có người không tin, liền ép anh ta, lột sạch quần áo, ném vào giữa một nhóm phụ nữ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com