Tôi Không Muốn Làm Con Rối Nữa
Tôi không hiểu Cố Nghiêu có ý gì.
Còn vương vấn ư?
Nhưng năm xưa, tôi đối với anh ta cũng chỉ là một con mèo nhỏ biết nghe lời.
Có gì đáng để luyến tiếc?
Nghĩ không ra thì thôi.
Tôi xem đó như quà từ một người bạn cũ xa xôi gửi đến lời chúc sinh nhật.
Tôi mỉm cười, nâng ly chúc mừng thư ký của Cố Nghiêu, nhờ anh ta chuyển lời cảm ơn đến Cố Nghiêu vì đã nhớ đến tôi.
Sau đó tôi quay lại tiệc, vui vẻ mời rượu khách khứa, chuyện trò như chưa có gì xảy ra.
Nhưng… ánh mắt mọi người nhìn tôi lại không còn như trước.
Đặc biệt là Hứa Tùng Sơn.
Tôi thấy rõ sự do dự trong mắt anh ta.
Chỉ một món quà sinh nhật thôi, đã biến tôi thành một củ khoai nóng bỏng tay, không ai dám cầm.
Chân Ngọc Kiều tìm đến tôi để hỏi chuyện về Cố Nghiêu.
Lúc đó tâm trạng tôi vốn đã rất tệ, thế nên chẳng buồn nể mặt:
“Cố thiếu gia chỉ thích gái còn trinh, cô hết cửa rồi.”
Chân Ngọc Kiều giận đến mức gào lên với tôi:
“Cô đừng tưởng được tặng một món quà là oai!”
“Người ta bây giờ đang mặn nồng với tiểu thư nhà họ Kiều, đã chẳng còn chỗ cho cô chen vào!”
Nói xong chắc sợ tôi méc lại, cô ta lập tức bỏ đi.
Cô ta tưởng thế là sẽ đ.â.m được vào lòng tôi.
Thực ra, thứ khiến tôi rối trí lại là… Hứa Tùng Sơn.
Anh ta đã hơn nửa tháng không liên lạc với tôi.
Lẽ ra chuyến về nước lần này là để bàn chuyện cưới xin.
Vậy mà giờ lại biến mất không một lời.
Thêm vào đó, món quà đầy ẩn ý của Cố Nghiêu khiến ba nuôi và dì lại bắt đầu rục rịch toan tính.
Vì tiền tài và địa vị, họ hoàn toàn có thể bán tôi đi lần nữa lần này, là l.à.m t.ì.n.h nhân cho Cố Nghiêu.
Tôi không thể để cuộc hôn nhân với Hứa Tùng Sơn tan vỡ.
Nhưng đời lại luôn muốn giáng một cú cho tôi tỉnh mộng.
Một tháng sau, Hứa Tùng Sơn xuất hiện.
Tay trong tay cùng Chân Ngọc Kiều đến gặp tôi… để hủy hôn.
Anh ta đưa ra cái cớ khéo vô cùng:
“Khi nhà họ Hứa đến nhà họ Chân hỏi cưới, là muốn cưới con gái ruột.”
“Giờ Ngọc Kiều đã trở về, hôn ước với cô đương nhiên phải hủy bỏ.”
Tôi bật cười ngay tại chỗ.
Rồi nói thẳng:
“Cô ấy thật hay giả, anh có quan tâm chắc? Rõ ràng là sợ Cố Nghiêu, nên mới dựng lên cái lý do rách nát này!”
Nhưng dù tôi có phản bác thế nào, thì…
Lợi ích luôn đứng trên mọi thứ.
Và thế là, tôi và Hứa Tùng Sơn chính thức giải trừ hôn ước.
Kể từ sau khi tôi và Hứa Tùng Sơn hủy hôn, cả Dung thành đều đang chờ xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi khi nào sẽ quay lại với Cố Nghiêu.
Thậm chí ở tận Kinh thành cũng bắt đầu có lời đồn.
Có kẻ rảnh rỗi đến mức chạy đi hỏi thẳng Kiều Dĩ Mặc.
Cô ta chỉ đáp ngắn gọn:
“Tôi tin A Nghiêu.”
Nhưng… cô ta tin cũng vô dụng thôi.
Ngoại trừ cô ta, gần như tất cả những ai biết chuyện giữa tôi và Cố Nghiêu, đều cho rằng:
“Cô ta sớm muộn gì cũng quay lại l.à.m t.ì.n.h nhân của anh ta thôi.”
Tôi bị đẩy đến bước đó.
Và rồi như họ mong, tôi đã tìm đến anh ta.
Mang theo cả một bụng giận dữ, tôi lái xe hơn trăm cây số đến công ty của Cố Nghiêu.
Tôi muốn hỏi cho rõ rốt cuộc anh ta có ý gì.
Nhưng anh ta… tránh mặt tôi.
Đã muốn tránh, vậy sao còn không tránh cho triệt để?
Tùy tiện tặng tôi một tượng ngọc Phật, rồi lại làm xáo trộn cả cuộc sống tôi.
Tức đến nỗi, tôi ném thẳng món quà đó trả lại cho thư ký, bảo anh ta đưa lại cho Cố Nghiêu.
Sau đó, tôi rời đi không quay đầu.
Nếu anh ta nghĩ tôi sẽ khóc lóc cầu xin được gặp.
Vậy thì anh ta quá xem thường tôi rồi.
Nhưng nghĩ đến chuyện trở về sẽ phải tiếp tục bị dì ép đi “xem mắt” tôi cảm thấy phiền vô cùng, nên ở lại Kinh thành thêm vài hôm.
Đến khi mẹ nuôi gọi tôi về, tôi mới rời đi.
Vừa về đến nhà, dì liền hỏi:
“Con có gặp được Cố Nghiêu không?”
Tôi cười nhạt, đáp:
“Không, còn bị ai đó cảnh cáo nữa kìa.”
Tôi cố ý nói quá lên vài phần, khiến dì và ba nuôi không dám ép hỏi thêm.
Nhưng họ vẫn chưa từ bỏ.
Âm thầm tìm đủ cách để tiếp cận lại Cố Nghiêu.
Cho đến một tháng sau.
Lễ cưới của Cố Nghiêu và Kiều Dĩ Mặc chính thức được lên lịch.
Lúc ấy, họ mới chịu từ bỏ, không còn mơ tưởng leo lên cành cao mang tên Cố Nghiêu nữa.
Vì không còn hy vọng gì với Cố Nghiêu, còn vị hôn phu của tôi thì đã thành người của Chân Ngọc Kiều,
Tôi và cô ta… đổi vị trí cho nhau.
Tôi tủi thân lết theo dì đến mấy buổi "xem mắt".
Còn cô ta?
Chỉ cần mỗi tuần hẹn hò vài lần với Hứa Tùng Sơn, chẳng ai quản lý cô ta làm gì.
Cô ta thường xuyên đến khiêu khích tôi:
Lúc thì khoe Hứa Tùng Sơn thấu hiểu, ân cần.
Lúc lại khoe anh ta mới tặng cho cô ta thứ này thứ nọ.
Một lần, mẹ nuôi không chịu nổi, nói cô ta mấy câu.
Cô ta lập tức như đứa trẻ tranh sủng thất bại, gào lên nói mẹ thiên vị.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com