Tôi Không Muốn Làm Con Rối Nữa

Chương 7



Nếu Cố Phán Tư thật sự muốn đến nhà họ Chân, thì bà ấy đã không chọn gặp tôi riêng từ đầu rồi.

Ba nuôi cũng hiểu ra điều đó, liền cười giả lả để xoa dịu không khí:

“Không vội, không vội… Ai lại lần đầu gặp mặt đã đưa về ra mắt gia đình chứ.”

Chân Ngọc Kiều cũng không bỏ lỡ cơ hội châm chọc:

“Chị à, chẳng lẽ… người ta không ưng chị thật hả?”

Càng nói càng quá đáng.

Tôi mất kiên nhẫn, lạnh lùng đáp:

“Đúng vậy, không ưng. Người ta chỉ muốn tuyển tôi làm bảo mẫu riêng thôi.”

Tôi rút hợp đồng lao động trong túi ra, đưa cho mọi người xem.

Chuyện vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, tôi không muốn cả nhà rêu rao lung tung, nên không kể gì về lời hứa riêng giữa tôi và Cố Phán Tư.

Chân Ngọc Kiều cười hí hửng:

“Thế thì là có ưng rồi còn gì~ Chị không biết à? Nhiều mối quan hệ thân mật đều bắt đầu từ việc làm trợ lý mà.”

“Không ngờ cô cũng hiểu trò này thật đấy.”

Tôi vừa ngạc nhiên vừa tức giận, theo bản năng đẩy cô ta một cái:

“Cô đang nói vớ vẩn cái gì thế hả?!”

Cái miệng không có phanh của cô ta!

Chân Ngọc Kiều ngã phịch xuống sofa, sững người mất mấy giây mới kịp phản ứng.

Cô ta lập tức tỏ vẻ tủi thân, gào lên với mẹ nuôi:

“Mẹ ơi! Mẹ nhìn chị kìa!”

Tôi cũng lo lắng nhìn sang mẹ nuôi.

May mắn thay, bà chỉ khẽ nhíu mày, rồi nhẹ nhàng nhắc nhở tôi:

“Ngọc Mãn, dù sao nó cũng là em gái con. Dù có gì sai, cũng không nên động tay động chân.”

Tôi thở phào một hơi.

Sau đó kéo Chân Ngọc Kiều dậy, ôm một cái rồi chân thành xin lỗi:

“Xin lỗi em, Ngọc Kiều. Là chị không nên đẩy em.”

Đây là lần đầu tiên mẹ nuôi đứng về phía cô ta, cũng là lần đầu tiên tôi cúi đầu nhận lỗi.

Gương mặt Chân Ngọc Kiều thoáng ửng hồng, có chút đắc ý, lại có chút ngại ngùng.

Nhìn thoáng qua còn thấy… hơi đáng yêu.

Nhưng chưa được bao lâu, cô ta lại lòi cái bản chất:

“Hừ, nể mặt mẹ nên em tha cho chị... Không!”

“Em muốn căn hộ chị có ở khu Lâm Giang, chị đưa cho em, em sẽ tha thứ!”

À, đúng rồi.

Tham lam như vậy mới đúng là Chân Ngọc Kiều.

Tôi tặng cô ta hai chữ:

“Mơ đi.”

Căn hộ đó tôi không thể cho cô ta, nhưng để cô ta đến ở vài hôm thì không vấn đề.

Khu Hy Hòa Lộ nằm ở vùng ngoại ô của Dung thành, cách khu Lâm Giang mấy chục cây số.

Mẹ nuôi không muốn quay về nhà họ Chân, mà tôi thì không yên tâm để bà sống một mình.

Nên tôi để Chân Ngọc Kiều tạm thời chuyển đến ở căn hộ bên Lâm Giang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô ta không từ chối.

Thậm chí còn háo hức, vì được ở riêng với mẹ nuôi vài ngày.

Cô ta cũng giống tôi đều muốn trở thành “duy nhất” trong lòng mẹ.

Trước khi đi, tôi dặn kỹ:

“Phải để ý mẹ uống thuốc đúng giờ. Và… đừng có nói linh tinh gì nữa về chuyện ‘trợ lý’ với nhà họ Giang.”

Cô ta gật đầu liên tục, thề thốt đủ kiểu rằng sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.

Lúc tiễn tôi ra cửa, cô ta cười toe toét đẩy tôi đi.

Tôi bỗng cảm thấy… có chút chạnh lòng.

Nhưng rồi tự an ủi:

Tôi đã có hơn hai mươi năm là người duy nhất của mẹ.

Vậy nhường cô ta vài tháng, cũng chẳng sao.

Tôi kéo vali đến số 48 đường Hy Hòa.

Quản gia riêng của Giang Tư Mẫn đã dọn dẹp, sắp xếp mọi thứ xong xuôi.

Bà ấy đón lấy vali, mỉm cười ấm áp:

“Chào mừng cô, cô Chân. Tôi là quản gia riêng của Tư Mẫn, cô có thể gọi tôi là Dì Lưu.

Tôi có thể gọi cô là Ngọc Mãn không?”

Tôi gật đầu:

“Vâng, được mà, Dì Lưu.”

Dì Lưu cười càng tươi, rồi đưa tôi đi giới thiệu sơ qua căn biệt thự.

Biệt thự có 3 tầng.

Tầng một: ngoài phòng khách và bếp, còn có hai phòng nhỏ. Một là phòng của dì Lưu, một là của tài xế riêng của Tư Mẫn.

Tầng hai có ba phòng, hai đầu hành lang đều có cầu thang. Tôi và Giang Tư Mẫn ở hai phòng đối diện, mỗi người gần một đầu cầu thang.

Dì Lưu giải thích:

“Tư Mẫn rất nhạy cảm với âm thanh. Nên… cô đừng đi lên bằng cầu thang bên phía cậu ấy nhé.”

Tôi tiếp tục gật đầu.

Tầng ba là phòng vẽ tranh của Tư Mẫn.

Dì Lưu nói cậu ấy không thích người lạ vào, nên không dẫn tôi lên xem.

Cuối cùng, bà dẫn tôi đến trước cửa phòng, mỉm cười nói:

“Tư Mẫn sẽ đến vào 10 giờ sáng mai. Tối nay cô cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

“À… mà không cần trang điểm cầu kỳ gì đâu. Cứ giống như lần trước là được rồi.”

Lần trước?

Bà ấy đang nói đến ngày tôi mặc chiếc váy đó, và vô tình… bước vào bức tranh kia sao?

Tôi gật đầu, nhẹ nhàng đáp:

“Tôi hiểu rồi.”

Chưa đến 8 giờ sáng, tôi đã tỉnh dậy.

Dành chừng mười mấy phút trang điểm nhẹ, chọn một bộ đồ thường ngày rồi xuống lầu.

Tôi thầm mừng vì không ngủ nướng.

Vì vừa ăn sáng được một nửa, chiếc xe chuyên dụng chở Giang Tư Mẫn đã dừng ngay trước cổng.

Tôi vội vàng lau miệng, theo dì Lưu ra đón.

Thời gian tính rất chuẩn chúng tôi vừa bước tới, cửa xe phía sau cũng vừa mở ra.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com