Tôi Không Muốn Làm Con Rối Nữa
Giang Tư Mẫn bước xuống từ ghế sau, trên tay vẫn cầm bảng vẽ.
Khi tôi còn ở bên Cố Nghiêu, đã từng gặp qua Giang Tư Mẫn.
Ấn tượng về anh ta: cao tầm 1m75, thân hình gầy gò, gương mặt trắng bệch, gần như không có chút huyết sắc.
Và lần này gặp lại vẫn như cũ.
Cứ như anh ta bị thời gian đóng băng vậy.
Dì Lưu cẩn thận đón lấy bảng vẽ trong tay anh ta.
Tôi liếc nhìn qua.
Là bức vẽ mặt trời vừa mới mọc.
Màu sơn dầu còn chưa khô, chắc là mới vẽ xong không lâu.
Dì Lưu dịu giọng:
“Tư Mẫn, vất vả rồi. Đây là Ngọc Mãn, chào hỏi một tiếng nào.”
Anh ta không đáp.
Tôi tự hiểu tình hình, chủ động chào:
“Chào cậu Giang, tôi là Chân Ngọc Mãn. Từ giờ sẽ là trợ lý của cậu.”
Giang Tư Mẫn không trả lời, cũng không nhìn tôi, chỉ nhấc chân bước thẳng lên lầu.
Đi vội đến mức, dì Lưu phải gần như chạy mới đuổi kịp.
Tôi không dại gì mà mặt dày đuổi theo.
Ngược lại, quay trở lại bàn ăn, tiếp tục ăn sáng.
Dù sao thì…
Chuyện gì cũng phải ăn no trước đã.
Mười mấy phút sau, dì Lưu từ trên lầu đi xuống.
Bà bê một phần bữa sáng từ bếp ra:
“Ngọc Mãn, Tư Mẫn vẫn chưa ăn sáng. Con mang lên cho cậu ấy nhé, đang ở trên tầng ba.”
Tôi hơi chần chừ:
“Không phải dì nói cậu ấy không thích người lạ lên tầng ba sao?”
Dì Lưu cười hiền:
“Cậu ấy có vẻ khá thích con, không sao đâu.”
“Mà nhớ nhé, sau này gọi cậu ấy là Tư Mẫn. Nếu gọi sai, cậu ấy sẽ giận đấy.”
Hy vọng… bà nói thật.
Tôi cầm khay đồ ăn, lên tầng ba.
Gõ cửa không ai trả lời.
Tôi gọi khẽ:
“Tư Mẫn, tôi mang bữa sáng đến cho cậu.”
Vẫn im lặng.
Do dự một chút, tôi đẩy cửa vào thật nhẹ.
Không gian bên trong rộng rãi đến lạ thường có vẻ là ba phòng thông làm một, biến thành phòng vẽ.
Phía mặt trời mọc là một bức tường kính lớn, bình thường luôn kéo rèm kín.
Lúc này rèm đã mở hết, cảnh vật bên ngoài hiện ra rõ ràng, ánh nắng tràn ngập căn phòng.
Sàn trải thảm xám, trong phòng chỉ có một chiếc bàn, một chiếc ghế, và ghế sofa để nghỉ trưa.
Kề bên sofa là giá vẽ đặt bức tranh mặt trời mọc ban nãy.
Giang Tư Mẫn đang ngồi xếp bằng trên sàn, quay lưng lại với cửa, say sưa vẽ tranh.
Tôi không muốn làm phiền, nên đặt khay bữa sáng ngay gần cửa.
“Tư Mẫn, tôi để đồ ăn ở đây nhé, lát nữa rảnh thì ăn nha.”
Khay có lớp giữ nhiệt, không lo bị nguội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vừa định quay ra, thì Giang Tư Mẫn bất ngờ lên tiếng:
“Bàn.”
Tôi hơi ngẩn ra:
“Hả?”
Anh ta lặp lại:
“Bàn.”
Anh muốn… cái bàn?
Tôi vẫn đang nghĩ thì anh cứ thế lặp đi lặp lại một từ “bàn”.
Giọng điệu rất bình thản, nhưng tôi lại cảm thấy càng lúc càng căng thẳng theo từng tiếng “bàn” ấy.
Đến lần thứ 5, tôi mới phản ứng kịp:
Anh muốn đặt khay đồ ăn lên bàn, không phải dưới đất.
Tôi lập tức bê khay lên, đặt cẩn thận lên bàn duy nhất trong phòng.
Cuối cùng, anh im lặng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rời đi…
Bỗng nhiên tôi để ý bên cạnh giá vẽ, có một chiếc gương nhỏ.
Và trong gương đó anh đang nhìn tôi.
Khi ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt anh qua gương, anh lập tức né đi, quay sang hướng khác.
Cái kiểu phản ứng ngượng ngùng… làm tôi nhớ đến con mèo nhút nhát tôi từng nuôi ở nước ngoài.
Đôi mắt rất đẹp.
Thôi được, tạm tha cho anh ta.
Giang Tư Mẫn ở lì trong phòng vẽ suốt cả ngày hôm đó.
Mãi đến sáng hôm sau, anh mới xuất hiện ở tầng một.
Hóa ra là muốn lên núi gần đó vẽ phong cảnh ngoài trời.
Dì Lưu ban đầu định để tôimột mình đi cùng anh ta, nhưng tôi nhất quyết lôi bà đi theo.
Và thực tế chứng minh quyết định đó hoàn toàn đúng đắn.
Dì Lưu hiểu từng thói quen nhỏ của Giang Tư Mẫn như lòng bàn tay.
Tôi chỉ có thể đi cạnh, cố gắng học từng chút một.
Suốt một tuần, dì cùng chúng tôi leo núi mỗi ngày.
Đến ngày thứ tám, bà kiên quyết từ chối đi tiếp.
Thậm chí còn… giả bệnh để trốn.
Thấy bà vất vả quá, tôi cũng không nỡ ép thêm.
May mắn là hôm đó không có sự cố gì xảy ra.
Tôi xem như chính thức "ra nghề".
Giang Tư Mẫn tâm tính đơn giản, hiểu rõ rồi thì rất dễ chăm sóc.
So với đám đàn ông tôi từng gặp, dễ chiều hơn nhiều, thậm chí… chẳng cần dỗ dành gì cả.
Tôi chỉ cần đi cùng anh ấy, anh mệt thì đưa nước, đói thì dẫn đi ăn.
Cứ thế, mỗi ngày trôi qua đều nhẹ nhàng trọn vẹn.
Có thể là do đi núi, tiếp xúc thiên nhiên nhiều, lòng tôi cũng dịu lại, bớt xao động.
Tôi bắt đầu vẽ lại tuy chỉ là vài bản thiết kế thời trang, đơn giản như bản phác thảo.
Vẽ xong, tôi gửi cho cô bạn thân rất mê may vá thủ công.
Vài tuần sau, cô ấy lần lượt gửi thành phẩm cho tôi.
Để không phụ lòng bạn, tôi thường xuyên mặc thử gần như ngày nào cũng diện đồ bạn gửi.
Mặc dù cách tôi làm trợ lý có phần hơi “tự do”, nhưng may mắn là… chẳng ai để tâm cả.
Chỉ có một điều khiến tôi hơi tiếc công việc này không có ngày nghỉ.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com