Lương Dự Thâm đứng yên, nhưng anh dang rộng cánh tay đón tôi.
Tôi lao vào vòng tay anh, và anh đón tôi thật vững vàng.
Với lực lao mạnh như vậy, anh vẫn không lùi lại dù chỉ một bước.
Tôi ôm lấy cổ anh, ngẩng mặt cười như một bông hoa đang nở rộ: “Anh ơi… phần cơ trung tâm của anh vững thật đó.”
Anh cúi mắt nhìn tôi, cười khẽ: “Eo cũng không tệ, muốn thử không?”
Tôi chọc vào cơ bụng săn chắc của anh, ghé sát tai thì thầm cười: “Nhưng hơi nhanh đấy nhé.”
“Giang Thiển…”
Anh bất lực cười, nhưng tuổi trẻ ngạo nghễ, trong mắt đầy vẻ không chịu thua.
“Đợi đấy.”
“Đừng xin tha, khóc cũng vô ích.”
15
Bữa tiệc sinh nhật tối nay, như thường lệ, Chu Thời An mời rất nhiều người.
Hứa Huyên hôm nay ăn diện lộng lẫy hơn mọi khi, đẹp đến ngộp thở.
Hai người ngồi cạnh nhau, tất nhiên là vô cùng thu hút.
Hứa Huyên được mấy cô gái xung quanh khen ngợi không ngớt, vui vẻ ra mặt.
Cô ấy không nhịn được, liếc nhìn Chu Thời An, nhưng anh dường như có chút mất tập trung.
“Thời An.”
Hứa Huyên gọi anh mấy lần, anh mới hoàn hồn: “Gì thế?”
“Muộn rồi, mọi người đều đói cả.”
“Gấp gì, người vẫn chưa đủ mà.”
“Thiếu ai?”
“Đúng thế, còn ai chưa đến?”
“Lương Dự Thâm chưa đến.”
“À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, còn Giang Thiển, Giang Thiển chưa đến mà.”
“Giang Thiển có đến không nhỉ?”
“Sinh nhật Thời An, ngày như hôm nay cô ấy không thể bỏ lỡ được…”
Chu Thời An đột nhiên cắt ngang lời mọi người: “Tôi không mời cô ấy.”
“Dù cô ấy có đến, tôi cũng sẽ không để cô ấy vào.”
“Thời An, đừng giận mà, hôm nay là sinh nhật anh đấy.”
Hứa Huyên vội vàng lên tiếng, dịu dàng an ủi: “Đừng vì mấy người không liên quan mà mất hứng, đúng không?”
“Nói rất đúng.”
Chu Thời An quay sang nhìn cô bạn gái bên cạnh.
Hứa Huyên thật sự rất đẹp.
Giang Thiển cũng đẹp, nhưng không phải kiểu quyến rũ và rực rỡ như Hứa Huyên.
Vì thế, ngay từ lần đầu tiên gặp, anh đã bị Hứa Huyên thu hút.
Chỉ là, sau khi theo đuổi và có được, anh phát hiện ra, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Gần một tháng nay, Giang Thiển không còn đứng dưới ký túc xá chờ anh.
Không còn bám theo anh đi học, hay đến căn-tin cùng anh.
Cô bỗng dưng biến mất khỏi thế giới của anh.
Thậm chí, nếu tình cờ gặp nhau trong trường, cô cũng sẽ quay lưng né tránh.
Chu Thời An buộc phải thừa nhận, anh không quen với điều đó.
Đúng vậy, anh tự cho rằng tất cả chỉ vì thói quen.
Anh chỉ là không quen khi một người luôn xoay quanh mình, bỗng dưng lạnh nhạt.
Anh không thích Giang Thiển.
Càng không muốn vì cô, một kẻ mạo danh tiểu thư nhà họ Giang, mà làm người lớn nổi giận.
Nhưng dù sao, họ đã quen biết nhiều năm.
Chu Thời An nghĩ, chỉ cần tối nay.
Nếu Giang Thiển không chịu nổi, quay lại tìm anh.
Anh thậm chí không cần cô phải hạ mình xin lỗi.
Chỉ cần cô rưng rưng đôi mắt, rơi vài giọt nước mắt.
Anh sẽ luôn để lại một chỗ cho cô ở bên mình.
Cửa phòng bao bất ngờ bị đẩy ra.
“Đoán xem tôi vừa gặp ai?”
Một nam sinh bước vào với vẻ mặt đầy tò mò, ánh mắt lập tức dừng lại trên Chu Thời An.
“Ai vậy, đừng có úp úp mở mở.”
“Đúng đấy, ai thế? Đừng nói là Giang Thiển nhé?”
“Đúng thật là Giang Thiển.”
“Thời An, chúng tôi nói rồi mà, cô ấy không thể rời xa anh được.”