“Xem kìa, tối nay cô ấy đã không nhịn nổi mà đến rồi.”
Chu Thời An không nói gì, nhưng sắc mặt u ám đã dịu đi đáng kể.
Hứa Huyên thì biến sắc, cô nhẹ nhàng kéo tay áo Chu Thời An.
Có chút ấm ức, cô khẽ nói nhỏ.
“Thời An, anh có thể để cô ấy đi được không?”
“Cô ta trước đây theo đuổi anh lâu như vậy, em thấy trong lòng rất khó chịu.”
Chu Thời An nhìn Hứa Huyên, bỗng cảm thấy cô ấy lúc này dễ nhìn hơn hẳn.
Tâm trạng anh cũng tự dưng tốt lên.
Nhưng những hành động gần đây của Giang Thiển khiến anh cảm thấy bực bội.
Dù bây giờ anh quyết định tha thứ, nhưng vẫn phải cho cô một bài học.
“Được thôi, vậy thì để cô ta cút đi.”
Chu Thời An bóp nhẹ má Hứa Huyên, trả lời một cách hờ hững.
“Để ai cút đi?”
Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Lương Dự Thâm bước vào.
Giọng anh không lớn, nhưng vang lên như tiếng kim loại chạm đất.
Mang theo một sức ép không thể nói rõ.
Trong căn phòng rộng lớn, bỗng nhiên im phăng phắc.
Vì tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Phía sau Lương Dự Thâm, còn có một cô gái.
Và cô gái đó, chính là Giang Thiển.
17
Chu Thời An vẫn ngồi im.
Nhưng chiếc ly rượu trên tay anh, đột ngột bị bóp vỡ vụn.
Hứa Huyên sợ hãi hét lên: “Máu! Thời An, anh chảy máu rồi…”
“Cút.”
“Thời An?”
“Tôi bảo cô cút, không nghe rõ à?”
Chu Thời An đột nhiên đứng dậy, ném mạnh chiếc ly vỡ xuống sàn.
Hứa Huyên sững người vài giây, rồi òa khóc chạy ra ngoài.
Những người khác trong phòng cũng nhanh chóng rời đi, không ai muốn ở lại.
Bàn tay Chu Thời An buông thõng bên người, máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn.
Nhưng anh hoàn toàn không cảm thấy đau, chỉ trừng mắt nhìn Lương Dự Thâm.
Một lúc lâu sau, anh mới giơ tay chỉ vào tôi.
“Lương Dự Thâm, không định giải thích với tôi sao?”
Bàn tay đang nắm lấy tôi của Lương Dự Thâm siết chặt hơn.
Ngón tay anh khô ráo, mạnh mẽ, mang lại cảm giác bình yên không thể tả.
“Giải thích gì cơ?”
“Tại sao Giang Thiển lại đi cùng cậu?”
“Là cậu mời tôi dẫn bạn gái đến dự tiệc sinh nhật của cậu, quên rồi à?”
Lương Dự Thâm nắm lấy tay tôi, kéo tôi đứng sát bên anh, rồi ôm chặt lấy tôi.
Chu Thời An giống như một con thú dữ bị chọc giận.
Bàn tay đầy máu của anh vớ lấy chiếc cốc trước mặt, ném mạnh xuống sàn.
“Lương Dự Thâm, cậu có biết không? Giang Thiển là người của tôi!”
“Là người của cậu thế nào? Bạn gái hay vị hôn thê?”
Lương Dự Thâm không hề nhượng bộ: “Hay chỉ vì một cô gái từng thích cậu, mà cậu nghĩ cô ấy bị dán nhãn là đồ sở hữu của cậu?”
Đôi mắt Chu Thời An đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu.