Tôi Không Xuất Hiện Hôm Ấy

Chương 2



“Anh nhận lại vòng đi. Từ nay, tôi sẽ không bám theo anh nữa.”

Chu Thời An nhìn chằm chằm tôi, giọng càng lúc càng lạnh:

“Chút tiền này tôi không để mắt tới.”

“Không muốn giữ thì cứ vứt đi.”

Anh vừa dứt lời, tôi lập tức quay người, ném chiếc vòng tay vào thùng rác bên cạnh.

“Những thứ trước đây anh tặng tôi, cũng vứt hết đi.”

Nói xong, tôi không thèm nhìn anh thêm lần nào nữa, quay lưng bước đi.

3

Chu Thời An đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Giang Thiển cho đến khi không còn thấy nữa.

Sắc mặt anh vẫn có chút khó chịu.

Người bên cạnh vội vàng xoa dịu: “Hầy, Giang Thiển chỉ đang sĩ diện thôi, cố gắng tỏ ra cứng rắn.”

“Thời An cậu cứ chờ xem, không chừng tối nay cô ấy sẽ hối hận.”

“Có khi tụi mình vừa đi, cô ấy đã khóc lóc quay lại lục thùng rác rồi.”

Nghe vậy, Chu Thời An khẽ cười nhạt: “Kệ cô ấy làm trò đi.”

“Nếu không phải vì nể mặt người lớn hai nhà, ai mà kiên nhẫn đối phó với cô ta.”

“Thôi, đừng nhắc nữa. Tối nay phải ăn mừng đàng hoàng, đừng để cô ta phá hỏng không khí.”

Chu Thời An nhìn lướt qua cô bạn gái mới đẹp rực rỡ bên cạnh.

Rồi dứt khoát gạt phăng khuôn mặt đáng ghét của Giang Thiển ra khỏi tâm trí.

Dù gì thì đến sáng mai, cô ấy lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đợi dưới ký túc xá của anh, nài nỉ anh cùng đi học.

Những màn kịch này, anh đã xem quá nhiều lần rồi.

4

Khi tôi đi đến bờ sông, mưa đã rơi rất lớn.

Tôi cầm ô đứng trong mưa, nghĩ về những giấc mơ mình đã thấy mấy ngày qua.

Trong mơ, tôi đã khóc lóc và làm loạn vì chuyện Chu Thời An tỏ tình với Hứa Huyên.

Để ép anh chia tay, tôi đã nhảy sông ngay tại đây vào đêm hôm đó.

Kết quả thì sao?

Tôi suýt mất mạng.

Chu Thời An chỉ ở lại bệnh viện với tôi năm phút rồi bỏ đi không chút do dự.

Gia đình nhận nuôi tôi, nhà họ Giang, thấy tôi làm chuyện dại dột nên cảm thấy mất mặt.

Thêm thái độ lạnh lùng của Chu Thời An, họ cho rằng tôi không còn giá trị lợi dụng.

Họ ép tôi nghỉ học, đưa tôi trả về cho bố mẹ ruột – những người ăn chơi, cờ bạc, làm đủ chuyện xấu.

Cuối cùng, cuộc đời tôi cứ thế tụt dốc không phanh, chết thảm nơi đất khách quê người.

Sau khi tôi chết, người thu dọn thi thể không toàn vẹn của tôi lại chính là người mà tôi luôn xa lánh và sợ hãi.

Còn Chu Thời An, anh đang hạnh phúc trong cuộc sống tân hôn, mãi mãi không hề xuất hiện.

Những ngày này, mọi chuyện trong giấc mơ đều lần lượt thành sự thật.

Nếu không có những giấc mơ đó, có lẽ giờ đây tôi đã gọi điện cho Chu Thời An đến phát điên.

Rồi lại lấy cái chết ra để uy hiếp anh, nhảy xuống sông mà chẳng suy nghĩ.

Tôi thật sự biết ơn giấc mơ ấy, như một lần tái sinh.

Nó cho tôi cơ hội từng chút một thay đổi số phận bi thảm đã định sẵn của mình.

Đến cuộc gọi thứ ba, bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

Tôi siết chặt điện thoại, áp sát vào tai.