Ba chữ “Lương Dự Thâm” lăn qua lăn lại trên đầu lưỡi, cuối cùng tôi cũng chậm rãi gọi thành tiếng.
Mưa lớn như trút nước, cắt đứt hết mọi ồn ào của thế giới.
Chỉ còn giọng trầm trầm, hơi uể oải của Lương Dự Thâm vang lên:
“Giang Thiển?”
“Lương Dự Thâm, trời mưa to quá.”
“Tôi đang ở bờ sông, không về được, anh có thể đến đón tôi không?”
5
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, tôi căng thẳng siết chặt cán ô, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Trong giấc mơ, khi Lương Dự Thâm thu dọn thi thể của tôi, hình như anh đã khóc.
Từng giọt nước mắt của anh rơi trên thân thể rữa nát và những mảnh xương trắng.
Ngay cả trong mơ, tôi cũng cảm nhận được sự nóng rát ấy.
Sau này, anh mang theo một lọ nhỏ đựng tro cốt của tôi bên mình.
Mang cả một đời.
Cũng cô độc cả một đời.
Tôi không kìm được mà rơi nước mắt, nghẹn ngào một tiếng.
“Khóc cái gì.”
Giọng của Lương Dự Thâm đột ngột vang lên.
Vẫn là cái giọng lạnh nhạt ấy, thậm chí còn mang chút không kiên nhẫn.
“Tôi có nói là không đi đâu.”
“Vậy anh bao giờ đến?”
“Đợi, 20 phút nữa.”
“Được, tôi đợi anh, Lương Dự Thâm.”
Anh không nói thêm gì, chỉ cúp máy.
15 phút sau, tôi đưa ô cho hai mẹ con đang trú mưa.
Thế nên khi Lương Dự Thâm đến, tôi đã ướt sũng từ đầu đến chân.
Anh bước xuống xe, đôi môi mỏng mím chặt, gương mặt lạnh lẽo như phủ đầy sương tuyết.
Tôi vuốt tóc mái ướt rũ xuống, ngẩng lên cười rạng rỡ với anh:
“Lương Dự Thâm, anh đúng là rất đúng giờ.”
“Giang Thiển, em thà ngốc đến chết luôn đi.”
Anh lạnh mặt, vươn tay kéo lấy cánh tay tôi, nhét tôi vào trong xe.
Rồi ném cho tôi một chiếc chăn mềm mại.
“Lau khô người, đừng làm bẩn xe tôi.”
Anh nhìn tôi qua gương chiếu hậu một cái, sau đó nhanh gọn quay đầu xe.
“Ừm.” Tôi ngoan ngoãn dùng chăn quấn lấy mình.
Nhưng không nhịn được, lại len lén nhìn sang gương mặt tập trung lái xe của anh.
Khi anh không có biểu cảm gì, trông luôn lạnh lùng và khó gần.
Trường học có rất nhiều cô gái thích anh, nhưng chẳng ai dám tỏ tình.
Anh và Chu Thời An là bạn cùng phòng.
Tôi thường xuyên đến ký túc xá của Chu Thời An, lần nào đến, Lương Dự Thâm cũng tỏ ra rất ghét tôi.
Ngay cả bây giờ, anh tuy đến đón tôi, nhưng thái độ vẫn lạnh lùng như vậy.
Vừa nãy nhét tôi vào xe, lực tay mạnh đến mức cổ tay tôi giờ vẫn đau, còn để lại một vòng đỏ ửng.
Không cách nào nhìn ra được rằng, anh đã luôn âm thầm thích tôi.
Tôi chậm rãi hạ mi mắt xuống.
Những gì trong giấc mơ đều lần lượt xảy ra.
Nhưng giờ đây, nhờ những thay đổi của tôi, rất nhiều chuyện cũng đã khác.
Vậy Lương Dự Thâm, liệu anh còn thích tôi không?