Tôi Không Xuất Hiện Hôm Ấy

Chương 4



Nếu anh vốn dĩ không thích, thì tôi làm như thế này chẳng phải lại gây thêm phiền phức cho anh sao?

“Về ký túc xá?”

Giọng anh đột nhiên vang lên, kèm theo cái liếc nhìn về phía tôi.

Tim tôi khẽ đập mạnh, chẳng hiểu sao lại bật ra:

“Ừm, về ký túc của anh.”

6

Lương Dự Thâm nắm lấy vô lăng, cười khẽ một tiếng:

“Chu Thời An tối nay sẽ không về.”

“Tôi biết.”

Tôi siết chặt góc chăn, từng chút từng chút xoắn lại.

“Tôi đâu có tìm anh ta.”

Xe đột ngột phanh gấp, dừng lại bên lề đường.

Lương Dự Thâm xoay người nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá khiến tôi cảm thấy nghẹt thở.

“Giang Thiển, đừng có biến tôi thành một phần trong mấy trò play của các người.”

“Tôi không có…”

Anh nhìn tôi một lúc, rồi lấy điện thoại ra.

“Để tôi gọi xe, em tự về.”

“Lương Dự Thâm…”

Tôi cắn chặt môi, bất ngờ giật lấy điện thoại từ tay anh.

“Giang Thiển.”

Anh nhìn tôi, trong mắt lại không có chút giận dữ hay chán ghét nào.

Chỉ là ánh mắt rất sâu, chất chứa vô vàn cảm xúc khó tả.

Tự dưng tôi cảm thấy buồn khó nói thành lời.

“Lương Dự Thâm, tôi không muốn về ký túc xá, bọn họ đều cười nhạo tôi.”

“Tôi cũng không dám về nhà.”

“Anh có thể… để tôi ở lại ký túc của anh một đêm không?”

Tôi giấu điện thoại ra sau lưng, giọng càng lúc càng nhỏ.

“Tất nhiên, nếu anh thật sự rất ghét tôi, không muốn nhìn thấy tôi… thì thôi vậy.”

Vừa dứt lời, nước mắt tôi cũng rơi xuống đúng lúc.

Từng giọt, lặng lẽ không tiếng động.

Lương Dự Thâm không nói thêm gì.

Nhưng anh khởi động xe lần nữa.

Chiếc xe chạy về phía trường học, cuối cùng dừng lại ở dưới ký túc xá của anh.

7

Tôi theo anh vào ký túc.

Anh mở tủ lấy một chiếc hoodie sạch đưa cho tôi: “Phòng tắm ở đằng kia.”

Anh cao hơn tôi nhiều, nên chiếc hoodie mặc lên người tôi trở nên rất rộng.

Dài gần tới đầu gối, trông như một chiếc váy.

Tắm xong, tôi mặc luôn hoodie, để chân trần đi ra ngoài.

Lương Dự Thâm nhìn tôi một cái, rồi lập tức quay đi.

Tôi bước qua giường của Chu Thời An, đi đến bên giường của anh ngồi xuống.

Mái tóc dài còn ướt nhỏ nước, nhanh chóng làm ướt ga giường.

Mùi dầu gội và sữa tắm trên người tôi đều là mùi của Lương Dự Thâm.

Trong không gian nhỏ hẹp này, mùi hương giống nhau dường như hòa quyện.

Một cảm giác mơ hồ và khó nói bắt đầu len lỏi.

Lương Dự Thâm cầm lấy hộp thuốc lá, khẽ ho một tiếng: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Anh bước ra ban công.

Tôi ngồi trên giường, tò mò quan sát giường và góc học tập của anh.

Ga giường và chăn màu xám nhạt, rất sạch sẽ.

Trên bàn học đặt máy tính và sách vở, mọi thứ đều gọn gàng.

Tôi đang định ngó qua xem mấy món đồ trang trí trên bàn.

Thì đột nhiên điện thoại trong túi reo lên.

Trên màn hình hiện lên cái tên “Chu Thời An.”

Tôi không nghe máy.

Bên kia gọi lại liên tục, như thể không có ý định dừng.

Tôi dứt khoát chuyển sang chế độ im lặng, rồi để điện thoại lại trong túi.

“Lương Dự Thâm.”

Tôi gọi anh từ ban công.

Anh nhanh chóng quay lại, dập điếu thuốc rồi bước vào: “Có chuyện gì?”

Tôi ngồi trên giường, ngẩng mặt lên mới có thể nhìn anh.

Anh nhìn tôi vài giây, rồi lập tức quay đi.

Nhưng tôi để ý thấy, hình như vành tai anh có chút đỏ.

“Tôi làm ướt ga giường của anh rồi, tối nay anh định ngủ kiểu gì?”

8

Anh nhìn tôi một cái, rồi lại liếc về mấy vết ướt trên ga giường.