Năm lớp 12, ba mẹ cắt hết tiền sinh hoạt, ép tôi phải nghỉ học.
Không còn đường lui, tôi đành bước vào một ngôi trường quý tộc — nơi tụ họp toàn con ông cháu cha.
Chỉ vì thành tích học tập của tôi xuất sắc nên trường chấp nhận miễn toàn bộ học phí.
Nhưng… tôi vẫn cần tiền sinh hoạt để sống qua ngày.
Nhịn đói gần nửa tháng, tôi mặc bộ đồ rách nát cũ kỹ nhất của mình, cuối cùng cũng lấy hết can đảm…
Nhìn về phía đám con nhà giàu trong lớp — những người chưa bao giờ nghiêm túc học hành:
“Các bạn… có ai cần người làm bài tập không? Một bài… chỉ cần năm tệ thôi.”
Những thiếu gia tiểu thư đang mải khoe của lập tức im bặt, đồng loạt quay sang nhìn tôi, ai nấy đều sững sờ.
Vài giây sau, tiếng hò hét vang lên khắp lớp:
“Chỉ năm tệ? Coi thường ai đấy? Năm trăm tệ! Viết cho tôi trước!”
“Tôi ra năm nghìn tệ, tôi xếp đầu!”
“Năm vạn! Đô la Mỹ nhé!”
“Thắp đèn trời đi! Hôm nay lão tử phải xem ai dám giành suất đầu tiên với ông!”
Chương 1:
Vào ngày tôi bị đuổi khỏi nhà, tôi vừa mới lên lớp 12.
Ba tôi mặt mày dữ tợn, chỉ thẳng vào mặt tôi mắng chửi:
“Con gái nhà người ta bằng tuổi mày đã có thể gả đi lấy sính lễ rồi. Còn mày thì sao? Suốt ngày vẫn tiêu tiền của tao, đúng là thứ con gái lỗ vốn!”
Mẹ tôi cũng tỏ vẻ nghiêm túc nói theo:
“Nếu con không chịu lấy chồng, sau này em trai con lấy đâu ra tiền cưới vợ, sinh con nối dõi?”
Tôi ôm một chồng giấy khen, gào lên trong tuyệt vọng, cố tranh cãi với họ — nhưng vô ích. Cuối cùng, tôi chỉ có thể bỏ chạy khỏi ngôi nhà đó.
Sau lưng tôi, tiếng hét của ba vẫn không ngừng vang lên:
“Tao muốn xem, không có nhà nuôi, mày sống nổi tới lúc thi đại học không!”
Tôi mang theo bảng điểm của mình, chạy vạy khắp vài trường cấp ba.
Nhưng những gì tôi nhận được chỉ là cùng một câu trả lời:
“Thành tích của em cũng ổn đấy, nhưng ai biết được lên lớp 12 rồi có tụt dốc không?”
“Chúng tôi chỉ có thể miễn học phí thôi.”
Chừng đó là không đủ.
Tôi ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, đứng trước cổng Trường Trung học quý tộc Thánh Nhân.
Nơi đây là thế giới của đám con nhà giàu, là nơi hội tụ của những cậu ấm cô chiêu chính hiệu.
Mỗi ngày ở đây, bọn họ chỉ biết đánh nhau hoặc khoe của.
Chẳng ai học hành gì cả.
Trong thế giới của họ, kỳ thi đại học chỉ là hình thức — vì sớm muộn gì cũng đi du học.
Khi tôi mặc bộ quần áo cũ sờn, viền áo bạc màu vì giặt quá nhiều, rụt rè đứng trước văn phòng nhà trường…
Giám thị khối ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy khinh thường:
“Em chắc chắn muốn vào đây sao? Không sợ bị bắt nạt à?”
Tôi lắc đầu thật mạnh:
“Chỉ cần trường có thể miễn học phí… rồi cấp cho em một chút học bổng thôi…”
“Thật sự chỉ một chút thôi… mỗi tháng ba trăm tệ… không, một trăm tệ cũng được. Em nhất định sẽ chăm chỉ học hành, cố gắng thi đại học để mang lại danh tiếng cho trường.”
Giám thị gật đầu đồng ý.
Tôi nhận lấy khoản học bổng một vạn tệ được ứng trước, vừa nhận vừa liên tục cúi đầu cảm ơn, rồi lui ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, tôi nghe thấy bà ấy bĩu môi khinh bỉ:
“Còn xin một trăm tệ học bổng… nghĩ xem đang nói chuyện với ai vậy?”
Tôi đã chính thức đứng trong lớp học.
Đám thiếu gia tiểu thư đang ồn ào bỗng ngưng bặt, đồng loạt nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò.
“Cô ấy đang mặc cái gì thế kia? Sao lại có cả lỗ thủng? LV ra mắt dòng mới ‘Phong cách chiến tranh Iraq’ à?”
“Sao không nói là đồ mới của Chanel luôn đi?”
“Chất vải tốt ghê, cọ rách thế mà vẫn không bung chỉ. Chắc không phải đồ hiệu đâu, chỉ có đồ ngoài chợ mới bền vậy.”
“Ê, mày rành ghê ha? Mặc qua đồ chợ rồi hả?”
“Mày dám nói tao mặc đồ chợ? Muốn ăn đòn hả! Mai tao nói ba tao rút hết vốn khỏi nhà mày!”
Hai tên con nhà giàu lao vào đánh nhau.
Tôi bình tĩnh đi ngang qua họ, bước đến chỗ ngồi của mình.
Một chỗ khuất trong góc lớp, gần sát thùng rác.
Tôi chặn mọi lời đàm tiếu ngoài tai.
Những lời khó nghe hơn thế, tôi đã sớm nghe chán từ miệng ba mẹ mình rồi — huống hồ gì là mấy câu móc mỉa từ lũ con nhà giàu này?
Giờ tôi đã được đi học, đã có cơ hội thi đại học.
Không ai bắt nạt tôi trong lớp cả.
Giờ ra chơi, có một cô gái xinh xắn chạy đến chỗ tôi, tò mò quan sát từ trên xuống dưới.
Rồi hứng thú hỏi:
“Cậu là Tống Dao đúng không? Sao cậu lại mặc đồ rách thế? Mấy mẫu cao cấp năm nay xấu vậy à?”
“Tôi không mua nổi đồ cao cấp mới.”
“Sao lại không mua nổi? Ba mẹ cậu cắt hết tiền tiêu vặt à? Nhưng cậu vẫn có thể rút từ quỹ tín thác mà?”
Tôi khẽ thở dài.
Quỹ tín thác là cái gì?
Từ lúc sinh ra tôi còn chưa từng nghe đến.
Cô ấy chống cằm nhìn tôi:
“Cậu đến trường kiểu gì vậy?”
“Đi bộ. Sáng dậy từ rất sớm.”
“Sao không để tài xế chở tới?”
“Nhà tôi không có xe, cũng chẳng có tài xế.”
“Vậy sao không đi xe máy?”
“Không có xe luôn.”
“À… tôi hiểu rồi. Hóa ra cậu chỉ thích đi trực thăng, mà chắc sáng nay trực thăng bị hỏng nên cậu mới không bay tới, đúng không?”
Tôi lấy sách che mặt lại.
Thôi kệ. Giải thích không nổi đâu.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hai tuần sau khi nhập học, tôi chẳng khác nào người tàng hình — ngày nào cũng co ro trong góc lớp, cắm đầu làm bài, cố học cho thật nhiều.
Dần dần, các thầy cô bắt đầu chú ý đến tôi.
Bởi tôi là đứa duy nhất trong lớp thật sự nghiêm túc học hành.
Không chỉ chăm chú nghe giảng, tôi còn thường xuyên giơ tay phát biểu, giúp thầy cô đỡ phải rơi vào cảnh giảng bài một mình trong không khí lặng như tờ.
Nhưng… tôi càng lúc càng khó tập trung.
Tôi đói.
Đói đến mức muốn gặm cả cái bàn học.