Tôi Là Học Sinh Nghèo Trong Lớp Học Quý Tộc

Chương 2



Dù được miễn toàn bộ học phí, nhưng tôi vẫn phải tự lo tiền ăn và chỗ ở.

 

Giám thị khối dứt khoát từ chối cho tôi ở ký túc xá, còn nói xuất thân của tôi quá thấp kém, nếu cho ở cùng sẽ khiến đám thiếu gia tiểu thư trong trường không hài lòng.

 

Tôi đành phải ra ngoài thuê phòng.

 

Tiền thuê thì đắt cắt cổ.

 

Năn nỉ đến khô cả họng, chủ nhà mới miễn cưỡng đồng ý cho tôi trả trước nửa năm.

 

Một vạn tệ học bổng ứng trước, chỉ còn lại năm trăm tệ trong tay.

 

Ở Thượng Hải — nơi đất chật người đông, năm trăm tệ chỉ thuê được một căn gác xép nhỏ tít tận vùng ngoại ô.

 

Nộp xong tiền điện nước, tôi chẳng còn xu nào.

 

Với thành tích hiện tại, tôi không đủ sức thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại. Tôi cũng không dám tìm giám thị xin thêm học bổng.

 

Điều kiện gia đình tệ hại khiến thời gian học của tôi bị bóp nghẹt đến mức tối thiểu. Dù có cố đến mấy, thì kỳ thi cuối lớp 11, tôi cũng chỉ đạt điểm vừa đủ để vào một trường top 985.

 

Tôi không có màn “lật ngược tình thế” nào để trở thành nữ chính trong mấy truyện ngôn tình học đường.

 

Không có chuyện yêu đương màu hồng, không có chuyện học đại khái vẫn thi được điểm tuyệt đối rồi đỗ Thanh Hoa – Bắc Đại.

 

Đã hơn tám tiếng rồi, bụng tôi chưa có gì lót dạ.

 

Sáng nay, tôi ăn được một miếng bít tết tìm được trong thùng rác ở trường, cùng nửa cái sandwich cá ngừ bị người ta ăn dở.

 

Ngon thì ngon thật, nhưng ít lắm.

 

Tôi bặm môi, ngẩng đầu nhìn quanh lớp — các bạn đang chuẩn bị tan học.

 

Bọn họ lại đang bàn chuyện cuối tuần đi chơi golf hay tổ chức tiệc trên du thuyền.

 

Tôi siết chặt tay, tự nhéo mình một cái thật đau, lấy hết can đảm, lí nhí lên tiếng:

 

“Các cậu ơi… có ai cần thuê người viết bài tập không? Một bài… chỉ cần năm tệ thôi.”

 

Tôi chưa từng thấy bọn con nhà giàu này viết bài tập bao giờ.

 

Mỗi lần thầy cô giao bài, chỉ có mình tôi là nghiêm túc ghi chép, rồi về cái phòng trọ nóng nực, ngồi dưới chiếc đèn bàn nhặt được bên đường mà cặm cụi làm cho xong.

 

Vậy nên, ngay khoảnh khắc tôi nói ra câu đó —

 

Đám thiếu gia tiểu thư đang khoe của liền im bặt, đồng loạt quay sang nhìn tôi như thể thấy người ngoài hành tinh.

 

Giọng nói sững sờ của Sầm Minh vang lên:

 

“Lớp trưởng… cậu vẫn làm bài tập á?!”

 

Kể từ khi tôi được các giáo viên hết lời khen ngợi, tôi được “thăng chức” lên làm lớp trưởng.

 

Và thế là toàn bộ việc dọn dẹp trong lớp cũng đổ lên đầu tôi luôn.

 

Tôi nhỏ giọng như muỗi kêu:

 

“Ừm… mình làm bài vừa nhanh vừa chuẩn, đúng cũng nhiều. Nếu các cậu cần người làm hộ bài tập, có thể cân nhắc đến mình.”

 

“Mình không lấy nhiều tiền đâu, mỗi bài chỉ cần năm tệ. Làm năm bài tặng một bài.”

 

Nghĩ đến việc nhà bọn họ toàn dân làm ăn, tôi tranh thủ chốt thêm câu:

 

“Nếu giá chưa hợp lý thì… mình có thể thương lượng.”

 

Cả lớp như nổ tung. Dáng vẻ sốc nặng vỡ toang trên mặt từng người.

 

Chỉ vài giây sau, tiếng hô hét bắt đầu vang dội khắp phòng:

 

“Năm tệ? Coi thường ai vậy? Năm trăm tệ! Viết cho tôi trước! Để ba tôi thấy con trai mình cũng là người chăm học hành!”

 

“Năm trăm mà cũng dám mở miệng? Tôi đưa năm nghìn tệ! Phải xếp số một đấy!”

 

“Năm vạn! Đô la Mỹ nhé! Ông mày thiếu gì tiền!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Thắp đèn trời đi! Hôm nay tao phải xem đứa nào dám giành vị trí số một với tao!”

 

Cả lớp nháo nhào cả lên.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Giá cả cứ thế tăng vọt như thể tôi không phải đang nhận làm bài tập, mà đang bán chữ viết tay của vua Càn Long.

 

Tôi vội xua tay:

 

“Chỉ năm tệ thôi, mình không thể lấy hơn được. Nếu mọi người muốn nhờ, thì cứ theo thứ tự người nhắn trước mình làm trước.”

 

“Dù sao cũng là đề Lý, mình làm nhanh lắm.”

 

Làm ăn thì phải từ từ, nhỏ giọt nhưng bền.

 

Tôi sợ nhận quá nhiều tiền sẽ bị phụ huynh phát hiện thì phiền.

 

Dù gì hồi lớp 10 tôi cũng từng nhận viết bài kiếm tiền, chỉ vì một đơn gấp sáu tệ mà bị phụ huynh bạn đó tra được.

 

Hôm sau đến tận nhà tôi mắng chửi cả buổi.

 

Trong lớp vẫn còn đang náo loạn.

 

Sầm Minh là người giành được suất đầu tiên.

 

Cô ấy hào hứng chuyển khoản cho tôi hai mươi tệ.

 

Chiếc điện thoại cũ đơ mất một lúc mới hiện thông báo. Nhìn số dư “20” trên màn hình, tôi hào hứng nói với cô ấy:

 

“Sầm tiểu thư yên tâm, tối nay mình sẽ viết bài cho cậu thật gọn gàng, sạch sẽ.”

 

Hôm đó, tôi kiếm được một trăm tệ.

 

Nhận năm đơn.

 

Viết bài đến một giờ sáng mới xong.

 

Để đảm bảo chất lượng, tôi chưa bao giờ nhận quá sức.

 

Hôm sau tan học, vừa nhận thêm trăm tệ nữa, tôi định đeo chiếc ba lô Chanel lượm được từ thùng rác rồi nhanh chân về nhà…

 

Thì bị chặn lại.

 

Trước mặt tôi là đại tiểu thư giàu nhất lớp — cũng là người nổi tiếng nóng tính nhất.

 

Cô ta vuốt vuốt móng tay đính đá lấp lánh, hất cằm với hai đứa bạn thân bên cạnh:

 

“Lôi con nhỏ này vào nhà vệ sinh cho tao.”

 

Ngay cả nhà vệ sinh của trường Thánh Nhân… cũng sáng sủa và rộng rãi hơn nhiều so với căn gác xép ở ngoại ô mà tôi đang thuê.

 

Nhưng trán tôi thì bắt đầu vã mồ hôi.

 

Giờ tan học rồi, rất ít người lui tới nhà vệ sinh.

 

Cô ta… định bắt nạt tôi sao?

 

Nhưng tôi đâu có làm gì đắc tội với cô ấy?

 

Từ khi chuyển vào trường này, tôi luôn cố gắng thu mình, lặng lẽ nhất có thể.

 

Ngày nào cũng gắng làm cho bản thân “tàng hình” — chỉ mong đừng bị bọn họ chú ý tới.

 

Thậm chí khi họ khoe khoang đồ hiệu trước mặt tôi, tôi cũng phải vội vàng buột miệng khen lấy lòng:

 

“Đẹp quá… chắc đắt lắm nhỉ?”

 

Lúc đó họ mới hài lòng cười đáp:

 

“Không đắt đâu, chỉ có nhà quê như cậu mới thấy đắt. Cái túi này chưa đến một triệu tệ.”

 

Số tiền tôi còng lưng viết một bài kiểm tra kiếm được… đến cả một đoạn chỉ khâu trên chiếc túi đó còn không mua nổi.