Cuối cùng…
Ba mẹ tôi cắn răng bán luôn căn nhà, miễn cưỡng góp được vài chục vạn.
Cố đưa thằng em trai vô dụng vào trường quý tộc.
Trong tưởng tượng của họ, chỉ cần con trai bước chân vào giới thượng lưu, ắt sẽ nhận được sự nâng đỡ của đám rich kid.
Khoản “đầu tư” này, chẳng bao lâu sẽ hoàn vốn.
Tôi không chờ nổi, lập tức mở video.
Trong đó, Tống Kế Bảo vênh váo ngồi cuối lớp.
Trên người nó mặc bộ đồ “hàng hiệu” mà ba mẹ phải bán nhà mới gồng được — nhưng là đồ nhái cao cấp.
Bộ đồ lại còn cực kỳ không vừa vặn.
Có bạn trong lớp liếc nó bằng ánh mắt khinh bỉ, rồi dõng dạc châm chọc:
“Tống Kế Bảo, cái đồ nhái lộ liễu thế này mà cũng dám mặc vào người? Mày không thấy đang làm mất mặt cả lớp à?”
Hồi tôi mới chuyển trường, đến cả đồ nhái cũng chẳng có, chỉ mặc một bộ quần áo rẻ tiền mua ở chợ.
Cũng từng có người chê tôi ăn mặc tả tơi.
Tôi chỉ biết cười gượng, nhỏ giọng giải thích rằng đây là bộ tốt nhất tôi có rồi.
Sau đó lại quay sang khen ngợi quần áo trên người họ thật đẹp.
Được một lời tâng bốc, thái độ của mọi người với tôi liền dịu đi nhiều.
Nhưng Tống Kế Bảo thì khác.
Nó cho rằng tất cả mọi người trong lớp đều coi thường mình.
Vì thế liền dựng thẳng gai nhọn, hống hách nhảy dựng lên mắng ngược:
“Cái gì mà đồ nhái? Đây rõ ràng là hàng chính hãng!”
“Có tiền thì ngon lắm sao? Đợi đến lúc tao có tiền, tao sẽ dẫm nát chúng mày dưới chân!”
Đáp lại nó… là cả đám kéo thẳng nó vào nhà vệ sinh.
Rồi ấn đầu nó xuống bồn rửa mặt.
Tống Kế Bảo vùng vẫy đến gần c.h.ế.t ngạt, vừa uống ừng ực nước bẩn vừa không quên xen kẽ chửi rủa.
Trong ngôi trường nơi toàn rich kid này, thầy cô vốn chẳng bao giờ quản những chuyện như vậy.
Huống chi thành tích của Tống Kế Bảo chỉ là tiền mua vào.
Đến một trường đại học hạng thường cũng không thi nổi.
Thế nên các giáo viên lại càng chẳng buồn kiên nhẫn với nó.
Mới khai giảng chưa đầy một tháng.
Ngày nào nó cũng bị bắt nạt.
Đám thiếu gia coi như tìm được trò vui mới, thừa tiền thừa thời gian để hành hạ nó.
Không cam lòng bị ức hiếp, nó liền tìm đến cô gái xinh đẹp nhất lớp, ngẩng cao đầu nói:
“Chúng ta đính hôn đi! Chỉ cần cô đưa tiền nhà cho tôi khởi nghiệp, chờ tôi thành công, nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này, sẽ không bao giờ ruồng bỏ cô.”
Cô gái sững sờ.
Ngày hôm sau thôi —
Tống Kế Bảo đã bị người ta chặn đánh ngoài cổng trường, đánh cho nửa sống nửa chết.
Ba mẹ tôi cũng bị liên lụy, mất sạch việc làm.
Căn phòng thuê cũng bị chủ nhà thu hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phải đi nhờ vả khắp nơi, quỳ lạy cầu xin.
Cuối cùng, ba mẹ tôi mới tìm được một căn hộ cũ nát, ở rất xa trường.
Một phòng một sảnh chật hẹp.
Ba người chen chúc sống chung.
Việc học của Tống Kế Bảo ngày càng khó khăn.
Khi thầy giáo lạnh mặt đứng trên bục giảng, công bố phải thu ba vạn tệ phí thí nghiệm môn Hóa, ba mẹ tôi hoàn toàn không còn chống đỡ nổi khoản chi phí đắt đỏ nữa.
Là người duy nhất trong trường không nộp được tiền, Tống Kế Bảo bị buộc thôi học.
Lúc rời đi, nó còn bị bảo vệ lôi xềnh xệch ra ngoài, miệng ra sức gào:
“Chị tôi được học ở đây, tại sao tôi lại không được học?”
Nhưng chẳng ai thèm để ý đến tiếng kêu la của nó.
Tôi tắt đoạn video trên điện thoại.
Ông chú cho tôi biết:
Sau khi bỏ học, Tống Kế Bảo lại cùng ba mẹ chen chúc trong căn hộ thuê.
Ngày ngày chỉ nằm bẹp trong phòng, ngoài tưởng tượng cảnh một đêm giàu sang thì chỉ biết chửi bới ba mẹ, trách họ không sinh mình vào một gia đình giàu có.
Trong nhóm lớp, chủ đề đã sôi nổi lên:
“Em trai tôi học chung lớp với Tống Kế Bảo. Nghe nói ngày đầu tiên chuyển trường, nó đứng ngay bục giảng tuyên bố: ‘Tôi tuy nghèo, nhưng khác các người. Từ hôm nay, ai đưa tiền cho tôi tiêu, tôi sẽ coi người đó là bạn.’”
“Đúng là tham tiền đến phát điên. Bảo sao đều bị cả lớp bắt nạt.”
“Ngày nào cũng chê bai người này, khinh bỉ người kia. Rốt cuộc chính nó mới là kẻ bị tất cả mọi người xem thường nhất.”
“Nghe nói còn mặt dày vay tiền bạn cùng lớp, mà chẳng có ai thèm đoái hoài.”
“Diễn đàn học tập bây giờ ghim ngay bài về Tống Kế Bảo rồi. Toàn video Tống Kế Bảo bị đánh, đủ mọi góc quay.”
“Vẫn là lớp trưởng đáng yêu nhất. Mỗi lần khoe giàu với lớp trưởng, đôi mắt ngập tràn ghen tỵ của cậu ấy làm tôi chỉ muốn mua thêm một món y hệt đưa cho lớp trưởng ngay.”
“À đúng rồi, bây giờ chúng ta mỗi người tản đi khắp thế giới rồi. Hay là hẹn nhau bốn năm sau, tất cả quay về Thượng Hải gặp mặt. Không chỉ để ôn lại tình bạn, mà còn có thể trao đổi nguồn lực nữa.”
Cả nhóm nhao nhao đồng ý.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Sầm Minh còn đặc biệt tag tôi:
“Lớp trưởng, nhất định cậu phải đến đấy nhé. @Tống Dao”
Tôi lập tức đáp lại:
“Được, bốn năm sau gặp.”
Không gặp không về.
NGOẠI TRUYỆN:
Gió mùa đông thổi lạnh buốt.
Tôi mặc một chiếc áo khoác chỉnh tề, lái xe hướng về Thượng Hải.
Bây giờ tôi đã không còn nét non nớt ngày xưa, thay vào đó là sự chín chắn, dứt khoát.
Nửa năm sau khi tốt nghiệp, cuối cùng nhóm lớp cũng ấn định thời gian tụ họp.
Tôi lái xe mấy trăm cây số, kịp tới trước khách sạn vào giờ hẹn.
Vừa khóa xe xong, phía sau vang lên một giọng nói không thể tin nổi:
“Dao Dao?”
Âm thanh quen thuộc, đã đi theo tôi suốt mười mấy năm cuộc đời.
Tôi nhíu mày quay lại.
Thấy ba mẹ mình đang đứng cách đó không xa, ngẩn ngơ nhìn tôi.