Thì ngay lúc ấy, một giọng nói chói tai, chẳng hề đúng lúc vang lên:
“Tống Dao là chị ruột tôi! Học bổng Thanh Hoa – Bắc Đại mà nó nhận được, các người phải đưa cho tôi mới đúng!”
Bên ngoài đám đông, Tống Kế Bảo thở hồng hộc xuất hiện.
Thân hình ngấn mỡ run lên bần bật, rõ ràng là vừa len lén tránh bảo vệ để chui vào được đây.
Ba mẹ tôi không đi cùng, chỉ có một mình Tống Kế Bảo đến.
Nó nheo đôi mắt ti hí, tham lam quét qua một vòng, liếc nhìn toàn bộ những món đồ xa xỉ trên người các bạn cùng lớp tôi.
Mất một lúc lâu mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
Rồi nó giơ tay chỉ thẳng lên sân khấu, gào lớn:
“Tống Dao! Thi đỗ Thanh Hoa – Bắc Đại, học bổng ít nhất cũng phải năm mươi vạn! Tao là người thừa kế duy nhất của gia đình, số tiền này đương nhiên phải thuộc về tao!”
“Mày đã không chịu đính hôn để đổi lấy sính lễ, thì học bổng này nhất định phải giao cho tao!”
Từ sau lần mẹ tôi tới gây chuyện cách đây vài tháng, cả nhà không còn động tĩnh gì nữa.
Ngày ngày, tôi chỉ đi lại giữa trường học và khu căn hộ ven sông.
Ngoài hai nơi đó, tuyệt đối không bén mảng đến chỗ khác.
Đã vài lần, tôi thấy ba mẹ dẫn theo Tống Kế Bảo đến cổng khu nhà ven sông, lớn tiếng ầm ĩ, muốn xông vào trong.
Nhưng bảo vệ đứng gác lạnh lùng ngăn lại.
Gây rối nhiều lần, sau này chỉ cần vừa ló mặt ra, bảo vệ liền mất kiên nhẫn, vẫy tay cho người lôi hết ra ngoài.
Đứng từ trong căn hộ với bức tường kính lớn, tôi có thể nhìn thấy rõ trong mắt Tống Kế Bảo — vừa chấn động, vừa tham lam.
Căn nhà này, so với quê nhà, tốt gấp hàng trăm lần.
Nhưng có lăn lộn, có ăn vạ cỡ nào, ba tôi cũng không bao giờ bỏ tiền mua nổi một tấc đất ở đây cho nó.
Cùng lắm cả đời, ba mẹ chỉ có thể trả trước cho nó một căn nhà ở thị trấn.
Thế nhưng… kể từ lúc biết tôi sống ở đây, nó đã chẳng chịu nổi sự chênh lệch.
Nghe lời kể lại từ ông chú phản bội, tôi mới biết:
Ở nhà, Tống Kế Bảo đã tuyệt thực để uy hiếp.
Đòi chuyển trường sang Thánh Nhân học cùng tôi.
Nó cũng muốn bắt chước tôi — được lăn lộn giữa đám rich kid, sống một đời “hào quang chói lọi.”
Ngôi trường quý tộc này, chỉ riêng học phí thôi mỗi năm đã ít nhất năm mươi vạn.
Nhà tôi tuyệt đối không thể nào gom đủ số tiền ấy.
Tống Kế Bảo chọn đúng thời điểm xông vào trường, muốn ép tôi phải giao lại tiền học bổng.
Cả lớp đã quá quen với chuyện gia đình tôi đến gây rối.
Quý Ôn Kiều đứng bật dậy, tiếng giày cao gót tám phân gõ “cộp cộp” trên nền gạch, chiều cao còn nhỉnh hơn Tống Kế Bảo nửa cái đầu.
Cô ta nghiến răng, lạnh lùng quát:
“Còn chưa xong à?”
Tống Kế Bảo sợ run lên, nhưng vẫn cứng miệng:
“Tao tìm chị ruột tao lấy tiền, mày thì là cái thá gì, dám nhiều chuyện—”
Bốp!
Một cái tát giòn giã vung thẳng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấy vệt m.á.u nhanh chóng hằn lên gò má béo mỡ.
“Tao là cái thá gì?” Quý Ôn Kiều gằn từng chữ. “Tao là tổ tông nhà mày!”
“Nhà họ Quý bọn tao là cổ đông lớn nhất của Thánh Nhân. Nếu học bổng không phát được đến tay người thật sự đạt được, để giá cổ phiếu tụt dốc, mày gánh nổi không?”
Ngay sau đó, Tống Kế Bảo bị vệ sĩ lôi thẳng ra ngoài.
Trước khi bị quẳng đi, nó còn gào ầm lên:
“Tiền của mày dựa vào đâu mà không đưa cho tao?”
“Ba mẹ nói rồi, mọi thứ của nhà họ Tống sớm muộn cũng là của tao!”
Tôi chậm rãi rút từ trong cặp ra một tờ sổ hộ khẩu chỉ còn đúng một trang, mỉm cười dịu dàng:
“Tống Kế Bảo, tôi đã đủ tuổi trưởng thành. Hộ khẩu cũng đã tách riêng.”
“Từ nay trở đi, tôi… không còn thuộc về nhà họ Tống nữa!”
Câu nói vừa dứt, bên dưới bục vang lên một tràng pháo tay.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Người dẫn đầu không ai khác — chính là Quý Ôn Kiều.
Ánh mắt cô ta nhìn tôi thoáng hiện ý hài lòng.
Và lần đầu tiên…
Cô ta khẽ gật đầu với tôi.
Đó là cái gật đầu của sự công nhận.
Tháng tám oi ả, cũng là mùa chia tay.
Trong nhóm lớp, gần như ngày nào cũng có người bay ra nước ngoài.
Mọi người quyến luyến nói lời tạm biệt, ngay cả thói quen khoe giàu… cũng tạm gác lại.
Còn tôi, một mình thu dọn hành trang, ôm theo khoản “quỹ đen” tích góp bấy lâu, bước lên con đường Bắc tiến.
Nhóm lớp chúng tôi không giải tán.
Hai tháng sau khi nhập học đại học, Trình Thiên Dư bỗng gửi vào nhóm một đoạn video.
Rồi tag thẳng tôi:
“Lớp trưởng, em trai cậu chuyển đến trường chúng ta rồi.”
Cái nhóm vốn yên ắng bấy lâu lập tức nổ tung.
Ngay trước ngày tôi chính thức nhập học, ba tôi đã cầm điện thoại của ông chú gọi cho tôi.
Trong điện thoại, giọng ông ta nghe nịnh nọt, khúm núm hẳn:
“Dao Dao, con với Kế Bảo là chị em ruột. Bây giờ em con cũng chuyển sang Thánh Nhân học, con làm chị chẳng lẽ không nên giúp nó một chút sao?”
Tôi bật cười lạnh:
“Tôi đi học, nhà trường đâu có thu học phí. Sao tự nhiên đến lượt nó lại phải đóng tiền?”
Giọng ba tôi chợt khựng lại, ấp úng:
“Kế Bảo… nó… con trai thì thường mở mang chậm hơn, học không theo kịp cũng là chuyện bình thường, lớn thêm chút nữa sẽ khác thôi…”
“Từ sáu tuổi đã bắt đầu đi học, mười bảy tuổi rồi vẫn chưa ‘mở mang’. Lẽ nào phải chờ đến lúc chui vào quan tài mới mở mắt ra được sao?”
Thấy tôi không có ý rút tiền, ba tôi giận dữ gào lên:
“Đừng tưởng mày thi đỗ Thanh Bắc mà ngon. Kế Bảo là con trai, nhất định sẽ học giỏi hơn mày!”
“Đợi nó quen thêm vài thằng bạn con nhà giàu, xây dựng được quan hệ, sau này chắc chắn sẽ sống tốt hơn mày gấp trăm lần!”