Nhiều nhất chỉ là ông ta rủ rê tôi nhảy việc, tôi từ chối.
Ông ta lại rủ tiếp, tôi lại từ chối.
Cứ vậy thôi.
Triệu Mẫn không tin.
Sắc mặt hắn đột ngột thay đổi, vung tay đập bàn giận dữ:
“Cô còn không chịu nói thật? Tôi nghe thấy hết rồi đấy!”
Ủa?
Đập bàn thì giỏi lắm à?
Tôi lập tức đứng bật dậy, đạp bay cái ghế xoay có bánh lăn, giận dữ hét lại:
“Tôi đang nói thật! Tin hay không thì tùy ông!”
Ngay lúc đó — RẦM!
Chiếc ghế bay vèo vào tủ sách, đập một cú cực lớn.
Âm thanh vang dội khiến đồng nghiệp ở bên ngoài tưởng… sắp ẩu đả rồi!
Một đám đồng loạt xông vào, chắn trước mặt tôi, tạo thành lá chắn người, bảo vệ tôi khỏi Triệu Mẫn, rồi bắt đầu tấn công bằng lời nói:
“Giám đốc Triệu, sao anh lại đánh người?”
“Anh quá đáng thật đấy!”
“Bắt nạt con gái thì anh hay ho lắm à?”
“Giám đốc Triệu…”
Từng người mở đầu bằng một câu "Giám đốc Triệu", rồi nện xuống từng phát một,
nâng hắn lên thật cao, rồi ném xuống đất không thương tiếc.
Triệu Mẫn sững sờ tại chỗ, không ngờ team sales lại đoàn kết như thế.
Đám “thuộc hạ khó quản” này khiến hắn tức đến mức thở hồng hộc.
Đúng lúc ấy, Lý Tuấn Kiệt chen ra khỏi đám đông, đứng chắn trước mặt Triệu Mẫn, hô to như một anh hùng chính nghĩa:
“Các người mới là đang bắt nạt người khác đấy!”
“Mấy người chưa rõ tình hình đã vu khống Giám đốc Triệu đánh người rồi”
“Cô ấy có bị gì đâu? Có vết thương nào không?”
“Nói không bằng chứng như thế, giám đốc Triệu là loại người ra tay với nhân viên sao? Hay mấy người không muốn làm nữa rồi?”
Câu cuối cùng, như mồi lửa đốt vào đống rơm, khiến cả văn phòng bùng nổ.
Trước khi Triệu Mẫn đến, phòng kinh doanh là nơi làm việc vui vẻ nhất công ty.
Từ lúc hắn vào, toàn phòng oán thán không dứt.
Ngày nào cũng họp, mà họp thì:
Hoặc là đè đầu bọn tôi ra dằn mặt
Hoặc là vẽ bánh vẽ thật to rồi bắt tin tưởng.
Hắn còn bày ra bảng xếp hạng thi đua.
Đứng nhất thì… chẳng được gì, đứng cuối thì… bị phạt tiền.
Suốt ngày miệng lải nhải:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Rảnh quá hả?”
“Không gọi thêm vài khách hàng à?”
“Xong việc là hết việc à?”
Tôi thật sự không hiểu nổi, sếp tổng đã đào đâu ra “nhân tài” loại này.
Chắc lúc trước anh ta làm trong công ty quản lý nhà tù quá.
Chứ ngồi tù còn được hít thở đúng giờ, còn Triệu Mẫn thì bày đủ loại tầng tầng lớp lớp nhiệm vụ, rõ ràng là muốn thử thách giới hạn chịu đựng của loài người.
Việc hắn chọc giận toàn bộ nhân viên là điều tất yếu.
Chỉ là… tôi không ngờ mình lại chính là kíp nổ.
Danh tiếng của Triệu Mẫn trong công ty đã rơi xuống đáy.
Các trưởng phòng khác vừa nghe tin hắn quản lý không nổi, suýt thì bị đánh hội đồng, liền đổ xô tới hòa giải cứu hắn một bàn thua trông thấy.
Đám nhân viên phòng sales tuy tức giận, nhưng cũng không ngốc đến mức ra tay thật.
Lỡ mà đánh, Triệu Mẫn kiểu gì cũng báo cảnh sát, cuối cùng không những bị bắt tạm giam mà còn phải móc ví ra đền tiền.
Thế nên khi các phòng khác ra mặt “dẹp loạn”, mọi người cũng lui về, giải tán cho yên chuyện.
Để lại một mình Triệu Mẫn trong phòng, ngồi tự vấn về cuộc đời.
Nhưng rõ ràng tình hình này không thể kéo dài.
Sếp phải đến mấy ngày nữa mới về.
Nói đến đây, ai cũng bắt đầu tức giận trách móc sếp:
“Công ty to thế này, sao ông ấy lại có thể yên tâm bỏ đi vào núi để rồi tuyệt mạng với kỹ thuật số vậy chứ?”
Lý do thì đơn giản thôi trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như này cả nên sếp tổng khá là yên tâm mà đi như thế.
Từ khi tôi vào công ty, sếp càng mê tín hơn.
Nghe nói bế quan nhịn ăn có thể tăng từ trường năng lượng cá nhân, người ta làm một tuần, ông làm hẳn… hai tuần.
Thôi, chuyện tín ngưỡng để sau vậy.
Giờ ai nấy đều quay lại bàn cách cứu cục diện hiện tại.
Rõ ràng là sau vụ hôm nay, Triệu Mẫn chắc chắn ghi thù cả team, chỉ trừ mỗi Lý Tuấn Kiệt bạn trai kiêm “fan não tàn” của hắn.
Cuối cùng, mọi người đồng lòng quyết định:
“Ráng nhịn! Ráng chịu! Thêm vài ngày thôi, Chờ sếp về là ổn!”
Chốt hạ là tôi bị đưa vào diện bảo vệ trọng điểm.
Tôi: “…Cảm ơn mọi người đã quan tâm ha.”
Ai cũng cho rằng, người đầu tiên bị Triệu Mẫn trả đũa, chắc chắn sẽ là tôi.
Thật là… cảm động c.h.ế.t mất.
Người ta hay nói:
“Ba ông thợ giày hợp lại cũng bằng Gia Cát Lượng.”
(Câu này là một thành ngữ nổi tiếng và xuất phát từ câu chuyện dân gian Trung Quốc, mang ý nghĩa rằng khi nhiều người cùng hợp lực, suy nghĩ và bàn bạc, họ có thể đạt được trí tuệ hoặc thành quả tương đương với một người tài giỏi xuất chúng.)
Nhưng ở đây… ba mươi người hợp lại, mà lại không nghĩ nổi một kế sách ra hồn.
Lúc đó đầu tôi bỗng “xẹt điện”:
Nghĩ đến lời ông bác của mẹ từng nói – “không phá thì không lập”.
Phá cái gì? Phá bằng cách… đuổi Triệu Mẫn đi thì có tính không?