Tôi Là Linh Vật May Mắn Của Công Ty

Chương 9





Chúng tôi có một group nội bộ bí mật mang tên:



“Group Sales Lên Đời", chuyên để hóng drama, bàn kế hoạch làm giàu, và chia sẻ tin tức nóng.



Lúc này group đang cháy tin nhắn như bão cấp 12.



【Tin nóng nè! Khách hàng bị kẹt trong thang máy!】



【Kẹt chung với ai không biết? Chính là Tổng giám đốc Phan bên công ty đối diện!】



【Tôi có linh cảm rất xấu…】



【ảnh.jpg】



【Mời thưởng thức biểu cảm “nghìn vàng không đổi” của Giám đốc Triệu.】



Trong tấm ảnh, Triệu Mẫn đứng ngay trước cửa thang máy, mặt đen như mực, ám khí ngập tràn.



Cái thang máy này là của một đơn vị bảo trì định kỳ mỗi tuần, tôi làm ở đây bao năm rồi, chưa từng thấy nó hỏng lần nào.



Không ngờ xác suất cực nhỏ ấy lại xảy ra đúng hôm nay.



Mà khủng khiếp hơn là xảy ra ngay ngày hôm sau khi đơn vị bảo trì vừa kiểm tra xong.



Đội cứu hộ đến khá nhanh, nhưng vấn đề nằm ở chỗ: thang máy kẹt đúng đoạn giữa tầng 12 và 13.



Đội cứu hộ phải đánh giá kỹ hiện trạng, sau đó từ từ vận hành bằng tay, đưa thang máy lùi về tầng 12 một cách an toàn mới có thể mở cửa giải cứu.



Nói cách khác rất tốn thời gian, người bên trong thì hoang mang, bên ngoài thì… càng rối hơn.



Huống chi, khách hàng còn bị kẹt cùng với Tổng giám đốc Phan của công ty đối diện.



Ông ta chắc chắn sẽ nắm lấy mọi cơ hội có thể để chiếm lấy lòng tin khách hàng.



Quả nhiên, hơn 40 phút sau, khi khách hàng và Tổng Phan được đưa ra khỏi thang, họ đã trở nên như thể... vừa cùng nhau sinh tồn thoát hiểm.



Đồng cam cộng khổ xong là kết nghĩa kim lan ngay.



Triệu Mẫn bèn ra mặt lấy lòng, muốn kéo khách lại về phía mình.



Kết quả là… vị khách kia lịch sự từ chối, nói:



“Xin lỗi nhé, tôi đã hẹn qua công ty Tổng Phan ngồi chơi một chút.”



Còn gì đau hơn cho “Giám đốc Triệu”?



Cùng lúc đó, tôi vừa xách theo trà chiều được ship tận nơi quay lại toà nhà.



Vừa bước vào sảnh, gặp ngay khách hàng và Tổng Phan đang vừa đi vừa trò chuyện cực vui vẻ.



Tổng Phan mặt mày hớn hở tiễn khách rời khỏi.



Sau đó quay lại, tình cờ đi chung thang máy với tôi lên tầng 13.



Thấy tôi tay xách nách mang, ông ta lập tức nhiệt tình đòi xách phụ.



Tôi từ chối mãi, ông vẫn cứ rất biết ơn mà nở nụ cười cảm động:



“Đừng khách sáo với tôi, Lạc Lạc. Hôm nay nếu không phải em không có mặt ở công ty, thì làm sao tôi có cơ hội hốt được khách hàng bên công ty em chứ?”



Tôi: …



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ơ… tôi nên cảm thấy mình… vừa giúp đỡ đối thủ thành công à?



Xui xẻo thế nào, câu nói đó lại bị Triệu Mẫn nghe thấy đúng lúc.



Hắn quay sang nhìn tôi, ánh mắt… như thể tôi là một gián điệp thương mại chuyên nghiệp.



Tôi: ???



“Ủa, anh mất trí à? Sao anh lại thật sự tin tôi có thể điều khiển được… thang máy trục trặc? Anh nghĩ tôi là Thần Giao Cách Cảm chắc?”



Triệu Mẫn thực sự cho tôi thấy thế nào là người chỉ tin thứ mình muốn tin.



Tôi ung dung theo hắn quay về phòng kinh doanh, làm như không biết đọc sắc mặt người ta, tươi rói gọi lớn:



“Mọi người ơi, trà chiều tới rồi! Mau ra ăn nào~”



Tôi còn giả bộ không hiểu tình hình, hí hửng chạy đến trước mặt Triệu Mẫn,

móc ra ba tờ tiền đỏ còn dư, rồi cảm ơn:



“Cảm ơn anh nha, Giám đốc Triệu.”



“Số này còn dư sau khi mua trà chiều, lúc nãy anh nói là phí chạy việc, vậy tôi xin nhận với lòng biết ơn nha~”



Triệu Mẫn:



“Không cần… cảm ơn…”



“Mặt đen sì, môi giật giật, nói từng chữ như nghiến răng mà ra, hai bên má căng phồng như đang cố nuốt cục tức to bằng cái bánh chưng.”



Lý Tuấn Kiệt – tình nhân bé nhỏ của Triệu Mẫn – thấy người yêu chịu thiệt, không chịu nổi, liền bước ra “trượng nghĩa” vì tình yêu:



“Giám đốc Triệu đã mời cả phòng trà chiều rồi là quá tốt, sao cô còn tham lam, lấy luôn cả tiền dư vậy?”



Ờ… ngoài anh thấy Triệu Mẫn là ‘tốt’, mắt anh còn nhìn thấy được gì khác nữa không?



“Anh ấy nói rõ đây là phí chạy việc, anh ấy không có ý kiến thì anh cái người chuyên ngửi mùi nịnh bợ có tư cách gì nói tôi?”



Một đòn thôi, Lý Tuấn Kiệt bị hạ gục tại chỗ.



Biết không đỡ được bằng lý lẽ, cậu ta tức tối quay sang Triệu Mẫn, rống lên như thể đang kiện cáo:



“Anh xem cô ta kìa, Giám đốc Triệu!”



Câu này vừa thốt ra cả văn phòng bỗng chấn động nhẹ, mọi người rụt cổ, run vai, đồng loạt nhìn về phía Triệu Mẫn.



Triệu Mẫn mặt đen như mực, nổ tung trong lòng, nhưng vì sĩ diện, hắn quát:



“Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi là người nhỏ mọn như thế chắc!?”



Lý Tuấn Kiệt trông rõ ràng đang muốn nói thêm, mặt mũi đầy tủi thân, nhưng Triệu Mẫn chẳng buồn nhìn cậu ta nữa, quay sang tôi:



“Cô – theo tôi vào văn phòng. Tôi có chuyện muốn hỏi.”



Lý Tuấn Kiệt tức đến mức dậm chân tại chỗ, trừng mắt nhìn tôi như muốn… cào xước mặt.



Tôi: ???



Tự dưng bị ghét là một loại trải nghiệm kỳ diệu ghê…’



“Nói đi, cô bắt đầu liên hệ riêng với Tổng Phan bên công ty đối diện từ bao giờ?”



Trong văn phòng, Triệu Mẫn vừa mở miệng đã muốn gán tội cho tôi.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com