Tôi Là Linh Vật May Mắn Của Công Ty

Chương 4





“Tốt nhất đừng để tôi thấy cô làm mấy chuyện vô bổ trong giờ làm nữa. Đã rảnh như vậy, thì phụ đồng nghiệp dọn tài liệu đi.”



“Trước khi tan ca hôm nay phải hoàn thành cho tôi.”



Nói rồi, hắn chỉ tay về phía bàn làm việc của Trương Đình, người phụ trách quản lý tài liệu.



Trên bàn cô ấy, cao chất đống tài liệu cần xử lý.



Trương Đình bỗng bị réo tên, vẻ mặt hoàn toàn bối rối, quay sang nhìn tôi như vừa bị sét đánh.



Chờ Triệu Mẫn đi rồi, hai chúng tôi cùng nhìn đống giấy tờ cao như núi.



Trương Đình mặt xám như tro, giọng như sắp khóc:



“Chỗ này là việc của cả một tuần đó. Bảo làm hết trước giờ tan ca hôm nay là sao trời ơi…”



Tôi nghiến răng:



“Tên Triệu Mẫn c.h.ế.t tiệt này đúng là… đồ trời đánh mà…”



Làm không xuể, thật sự không xuể…



Trương Đình đã cùng tôi tăng ca hai tiếng, cuối cùng bị tôi ép phải về trước.



Còn tôi thì… vẫn tiếp tục cắm đầu vào đống tài liệu như kẻ tự hành xác.



Vừa làm, tôi vừa tưởng tượng cảnh tượng đẹp như mơ:



Chờ đến ngày sếp trở về, tôi sẽ để Triệu Mẫn quỳ gối trước mặt mình, tự tát vào mặt, nước mắt nước mũi giàn giụa mà xin lỗi.



Muốn kiếm cớ để đuổi tôi cho “hợp tình hợp lý” ư?



Nằm mơ đi!



Hắn nói bị cảnh cáo ba lần thì phải tự động rời công ty à?



Tôi sẽ không bao giờ để hắn toại nguyện.



Tôi đem toàn bộ nỗi phẫn uất biến thành động lực làm việc, nhưng khi nhìn thấy vẫn còn một phần ba số tài liệu chưa động tới, tôi gần như muốn ngã quỵ.



Đúng là…Từ sống sướng quay về sống khổ, đau còn hơn bị đá trong tình yêu.



Đã tám giờ tối.



Giờ này mọi ngày, tôi đã phải nằm trong căn phòng trọ be bé của mình, tắm rửa sạch sẽ, bắt team với bạn thân phá trụ trong game rồi.



Chứ không phải… ngồi trong văn phòng tối om, đối mặt với đống tài liệu cao như núi, bụng thì réo vang.



Tôi sờ lên cái bụng trống rỗng, quyết định:



“Không được, phải ăn cái gì đó đã.”



Dưới lầu có quán mì Lan Châu một giải pháp cứu đói hoàn hảo.



Nếu đi từ mặt trước công ty thì phải vòng một đoạn khá xa.



Nhưng nếu đi từ bãi đậu xe tầng hầm, thì có một lối ra nằm ngay cạnh quán mì, tiện hơn nhiều.



Tôi bấm thang máy xuống tầng B1.



Cửa thang vừa mở ra, tôi bước ra—



Thì đập vào mắt tôi chính là… Triệu Mẫn, đang đứng ngay đó.



Vì phản xạ tự nhiên không muốn chào hỏi với người mình ghét, tôi theo bản năng né người sang một bên, nhanh hơn cả suy nghĩ, chui ngay vào lối thang bộ gần đó.



Tôi: …



Đến khi trốn ổn rồi, tôi mới sực nhận ra:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ủa? Mình né làm gì? Không ưa thì coi như không thấy là xong mà?”



Nhưng… giờ né cũng đã né rồi.



Tôi lén nhìn ra ngoài, thấy Triệu Mẫn quay đầu liếc nhìn cửa thang máy vừa mở, sau khi không thấy ai, anh ta lại quay đi.



Giờ mà tôi bước ra thì… không hợp lý cho lắm.



Thôi thì đợi hắn đi rồi mình ra cũng chưa muộn.



Triệu Mẫn đứng nguyên tại chỗ, hình như đang chờ ai đó, chẳng hề có ý định rời đi ngay.



Tôi bắt đầu… hối hận.



Tự hỏi:



“Sao phải chờ? Mình có thể đi thẳng bằng cầu thang lên tầng trệt, ra cửa chính cũng được cơ mà?”



Tôi nghĩ sao là chuẩn bị làm vậy.



Ngay lúc tôi nhấc chân lên bước vào bậc thang, thì chợt một giọng nam ngọt ngào đến rợn người vang lên:



“Cưng ơi… đợi lâu chưa~?”



Tôi: !!!



Tôi trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn thấy một chàng trai trẻ trông khá thư sinh, rõ ràng là nam, lon ton chạy đến ôm chầm lấy Triệu Mẫn, rồi… hai người ôm nhau thắm thiết.



Tôi còn tận mắt thấy Triệu Mẫn vuốt má cậu trai một cách trìu mến, cười dịu dàng:



“Không sao cả, anh đợi em bao lâu cũng được.”



Cậu trai trẻ cảm động đến sắp rơi nước mắt:



“Anh yêu, anh tốt với em quá đi…”



Ôi mẹ ơi! Trời đất quỷ thần ơi!



“Đợi bao lâu cũng được" hả?



Không đúng, trọng điểm không phải ở chỗ đó!



Triệu Mẫn không phải có vợ rồi sao!?



Não tôi lúc đó như bị treo lên, chỉ còn một chuỗi suy nghĩ lộn xộn:



“Mình… hình như… vừa phát hiện chuyện không thể nói ra?”



Nhưng thứ khiến tôi thật sự choáng váng… lại chính là những lời tiếp theo của Triệu Mẫn.



“Chừng này mà đã gọi là đối xử tốt á?”



“Vậy nếu anh nói… anh tìm được cho em một công việc nhàn hạ, lương cao, chắc em cảm động đến khóc mất nhỉ?”



Tôi nghe đến đây, suýt phun một ngụm "hừ" khinh bỉ.



Khóc? Cái đầu anh á!



Đàn ông keo kiệt, nuôi không nổi người yêu thì nói thẳng ra.



Còn bày đặt “tìm việc” còn lấy danh bao nuôi miễn phí, mơ đi!



Chờ đấy! Tôi rút điện thoại ra, bật quay video, chuẩn bị vạch trần cặp đôi “tra nam – tiểu tam nam” này cho vợ hắn biết mặt!



Cậu trai trẻ thì vô cùng hợp tác, còn phấn khích hỏi ngay:



“Công việc gì mà hay vậy anh?”



Tôi đứng trong bóng tối, lắc đầu cạn lời.



“Không lẽ là kiểu não yêu đến mức quên não rồi? Nhưng mà… yêu đến mấy cũng không thể đi phá hoại gia đình người khác được, đáng bị lôi ra quạt!”




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com