Tôi Là Linh Vật May Mắn Của Công Ty

Chương 5





Ngay lúc đó, tôi nghe thấy Triệu Mẫn nói:



“Là vị trí ký hợp đồng của phòng kinh doanh đó.”



“Căn bản là chẳng cần làm gì, muốn về lúc nào thì về, lương vẫn nhận đủ, còn được chia hoa hồng theo doanh số toàn bộ phòng.”



Chết tiệt! Rõ ràng là hắn đang nhắm vào tôi!



Cậu kia thì ngây thơ mừng rỡ:



“Trời đất! Việc gì mà ngon vậy! Khi nào em có thể đi làm? Em muốn ngày nào cũng gặp anh!”



Triệu Mẫn cười, lắc đầu đầy ẩn ý:



“Không cần vội. Anh còn phải tìm cách đá người cũ đi, mới có chỗ cho em vô.”



Câu này khiến chàng trai càng sốt ruột:



“Công việc ngon vậy, có ngu mới tự nghỉ việc chứ!”



Tôi:



“Ủa alo? Tự dưng bị chạm tự ái luôn á!”



Triệu Mẫn bắt đầu vỗ về người tình, và… bắt đầu nói về tôi.



Tôi cứ thế đứng nghe hai người thản nhiên bàn chuyện “hất tôi khỏi ghế” như thể tôi không tồn tại.



Giọng điệu của hắn khi nhắc đến tôi thì… không thể che giấu nổi sự khinh thường:



“Cô ta á? Chẳng qua chỉ là dựng chuyện thần thánh hoá bản thân, khiến sếp mê tín tưởng cô ta là "linh vật" gì đó, chứ chẳng có tài cán gì.”



Hắn còn chắc nịch cam đoan với người tình:



“Chờ anh đuổi được cô ta rồi, anh sẽ thuê một ông "thầy" dỏm đóng vai cao nhân giống như hồi cô ta vô công ty, bày sẵn vở diễn, cho em đi phỏng vấn hôm đó.”



“Ông ta sẽ nói em có khí vượng tài gì gì đấy, để sếp bị lừa lần nữa.”



“Đến lúc đó, dù sếp có biết cô ta bị ép nghỉ, cũng chẳng làm gì anh được.”



À… hóa ra là vậy.



Khó trách vừa mới vào làm đã nhắm vào tôi…



Đúng là tính toán đâu ra đó, gõ bàn tính còn kêu "lách cách"!



Bị chứng kiến thủ đoạn dơ bẩn nơi công sở đánh úp bất ngờ, tôi sốc đến mức… quên luôn cả đói.



Chờ hai người kia rời khỏi, tôi như người mất hồn quay lại tầng 13, nơi công ty tôi đặt trụ sở.



Vừa ra khỏi thang máy, tôi đụng ngay Tổng giám đốc Phan — ông chủ công ty đối diện.



Vừa thấy tôi, mắt ông ta sáng như đèn pha:



“Lạc Lạc à, sao muộn thế này còn ở công ty?”



Ông ta tỏ ra nhiệt tình một cách bất thường.



Tôi có chút không đỡ nổi, cười gượng:



“Có chút việc chưa làm xong, tăng ca một chút thôi ạ.”



Tổng Phan kinh ngạc:



“Giờ này mà còn có khách đến ký hợp đồng sao?”



Tôi càng lúng túng:



“Dạ không… là việc khác ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Ông ấy càng sốc:



“Trời ơi, sếp em thật chẳng biết thương nhân viên, khuya thế này còn bắt em tăng ca.”



“Nếu em về làm cho anh, anh nhất định không nỡ để em tăng ca đâu.”



“Không những thế, anh còn chia cổ phần cho em nữa, thế nào?”



Nói xong, ông ta nhìn tôi đầy mong chờ, giống như mọi lần trước.



Tôi: …



Sao lại có nhiều người tin cái 'thể chất vượng tài' này đến vậy chứ?



Tôi chỉ là người bình thường 100%, chỉ là… mấy sự trùng hợp nó cứ xảy ra hoài thôi mà…



Lương cao thì thôi cũng được, còn đòi chia cổ phần…



Nhưng mà công ty ông đang bên bờ phá sản!



Tôi có sang đó cũng chẳng khác nào ôm mớ cổ phần giấy lộn.



Tầng 13 của tòa nhà này nằm trong khu đất vàng giữa trung tâm thành phố.



Hồi mới khởi nghiệp, sếp tôi dốc toàn bộ gia sản, nghiến răng thuê được nửa tầng làm văn phòng đại diện.



Lúc tôi mới vào làm, hai phần ba diện tích văn phòng còn trống trơn.



Nhưng chỉ sau ba năm, diện tích ấy đã không còn đủ chỗ cho số lượng nhân viên ngày càng tăng.



Sếp bắt đầu lên kế hoạch mở rộng, nhưng ông tin phong thủy ở đây hợp với mình, không muốn dọn đi nơi khác.



Vấn đề là: bên còn lại của tầng 13 thuộc sở hữu của công ty đối thủ – công ty của Tổng Phan.



Mà họ… đã mua đứt phần diện tích đó, chứ không phải thuê.



Muốn “cướp” cũng không được.



Bất đắc dĩ, sếp tôi đành mở thêm chi nhánh.



Dù vậy, ông vẫn luôn không cam tâm.



Vì ngày xưa, công ty bên kia từng ép công ty sếp tôi ngậm đắng nuốt cay, bị chèn ép đủ đường.



Nếu có thể thu mua được công ty đối thủ, thì vừa rửa được mối hận xưa, vừa thoả mãn lòng tự trọng to như vũ trụ của sếp.



Cuối cùng, ba năm sau — cơ hội đã tới.



Công ty đối diện làm ăn sa sút, sắp phá sản, khẩn cấp tìm nguồn đầu tư.



Sếp tôi nghe tin, lập tức có ý định thu mua.



Giờ đang cử người đi đàm phán, nhưng vẫn chưa chốt được.



Do hai công ty chỉ cách nhau vài bước, danh tiếng “linh vật vượng tài” của tôi Tổng Phan cũng từng nghe qua.



Lúc trước ông ta một chữ cũng không tin.



Nhưng từ khi công ty rơi vào khủng hoảng, có cơ hội là ông ta lại ra sức lôi kéo tôi.



Lần này cũng vậy, tôi lại một lần nữa từ chối khéo.



Tổng Phan tiếc hùi hụi, nhưng trước khi đi, ông còn lén thì thầm đầy bí hiểm:



“Nghĩ kỹ đi nhé. Nếu em sang công ty anh, rồi sau đó công ty anh lại bị sếp em thu mua, khi đó em đã có cổ phần trong tay… em sẽ một bước thành đại gia, giá trị gấp cả chục lần!”



Tôi: “Sếp ơi, em… thật sự chỉ là một người bình thường thôi, em không đỡ nổi sức hút của tiền bạc thêm nữa đâu.”



“Nếu anh không mau quay lại làm chủ, em sắp bị đào mất rồi đó…”




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com