Tương tự, tiếng la hét sợ hãi của bọn trẻ cũng vang lên trên tầng hai.
Thích Mê biết Đỗ Thụy sẽ không vô duyên vô cớ mà phanh gấp như vậy, trước mặt nhất định có thứ gì đó xuất hiện nên anh mới vội vàng mở cửa kính chạy ra khỏi buồng lái.
Đỗ Thụychỉ tayvề phía trước, vẫn còn khiếp sợ, cố gắng không hét lên: "Cô Thích, đó là cái gì?"
Thích Mê ngước lên, thấy một người tiến hóa nữ đang đứng trước xe buýt, mặc áo phông màu xanh lá cây bình thường và quần jean, trên cái đầu to có một lớp tóc đen mỏng, trông rất kỳ dị.
Cô ta mở rộng hai tay, vẫy một cách khoa trương. Không biết là muốn đi nhờ hay ngăn cản họ tiến về phía trước.
Đỗ Thụy cả đường đi đều tránh thành phố lớn, anh cứ lái xe dọc theo đường cao tốc nên hiếm khi gặp phải quái vật hay người tiến hóa, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ mặt thật của người tiến hóa.
Thích Mê mở cửa bước xuống: “Cô muốn gì?”
Thấy có người đi xuống, cô nàng tiến hóa chặn xe vội vàng đi tới, cúi đầu chào Thích Mê, lễ phép hỏi: “Mọi người cũng đang đi tới Bất Dạ Thành đúng không?”
Thích Mê nhìn cô ta từ trên xuống dưới: “Sao thế?”
"Làm ơn, có thể dẫn tôi đi một đoạn được không? Tôi thực sự rất mệt mỏi. Tôi đến từ một nơi rất xa. Làm ơn, hãy dẫn tôi đi một đoạn thôi!" Người tiến hóa nọ chắp tay cầu xin. đôi mắt to đen láy đẫm lệ.
Thích Mê nhìn chằm chằm cô ta hai giây, yêu cầu cô ta giơ tay để khám xét.
Sức bền kém, tính linh thoạt thấp, là người tiến hóa bình thường, không có kỹ năng.
Theo lý mà nói có lẽ không có gì uy h.i.ế.p gì, nhưng để đề phòng, Thích Mê chỉ có thể từ chối: "Xin lỗi, tôi không thể đưa cô đi cùng."
Vừa quay người lại, cô ta đột nhiên kéo lấy tay cô.
Giống như hành động theo thói quen, Thích Mê lập tức rút đao, kề vào cổ cô ta.
Chỉ một chút nữa thôi đã có thể cắt đứt chiếc cổ mảnh khảnh của cô ta ngay.
Người tiến hóa nọ sợ hãi hét lên, giọng nói run rẩy: "Cô…cô là Thích Mê phải không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trong mắt Thích Mê hiện lên một tia kinh ngạc, cô nhìn cô ta chăm chú nhưng không có ấn tượng gì: “Cô biết tôi à?”
“Cô không nhớ tôi à? Tôi là Nhạc Tây!" Người tiến hóa hoảng hốt, "Tôi làm cùng công ty với cô, ngồi cạnh bàn làm việc của cô... Lúc cô kết hôn, tôi mua một bó hoa hồng tặng cô, cô không nhớ tôi sao?”
“Hả?”
Thích Mê chợt nhận ra đây là đồng nghiệp ở thế giới song song của mình...
Để tìm hiểu thêm về bản thân ở thế giới này, Thích Mê đã lấy xe máy của mình chở Nhạc Tây đến Bất Dạ Thành.
Đỗ Thụy chậm rãi lái xe buýt đi theo.
Nhạc Tây này đúng thật là một cô gái lắm lời, từ khi lên xe đã nói không ngừng nghỉ.
Nhờ có cô ta, Thích Mê cũng đã hiểu được đại khái cuộc sống của mình ở thế giới này.
Năm mười chín tuổi, Thích Mê ở thế giới này gặp được một người đàn ông tên là Mạc Hỉ Trạch, họ nhanh chóng quen nhau rồi yêu nhau, sau bốn năm hẹn hò, cô kết hôn với người đàn ông khiến cô hạnh phúc ở tuổi hai mươi ba. Cô gái hơi mập trong ảnh cưới chắc hẳn là cô với hình tượng nặng hơn hiện tại.
Nguyệt
Đáng tiếc gương mặt Mạc Hỉ Trạch bị móng vuốt của mèo đen cào xước, nhìn không ra bộ dạng như thế nào.
"Thích Mê, cô biết không, lúc đó tôi cảm thấy cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời." Nhạc Tây dùng hai tay có màng nắm lấy áo hoodie của Thích Mê, cảm thán: "Mạc Hỉ Trạch vừa đẹp vừa cao, nhà lại giàu, đối xử với cô cũng tốt, chậc chậc chậc, anh ta đúng thật là nam chính tiểu thuyết mà nằm mơ tôi cũng muốn có mà."
Thích Mê nghi hoặc hỏi: "Anh ta đẹp lắm à?"
"Một người đàn ông cao 1m8, mặc quần áo thì gầy, cởi ra thì vạm vỡ. Đường nét khuôn mặt không có gì xấu, như vậy không phải rất đẹp à. Cô còn nói thế nữa, tôi sẽ ghen tị đấy. Nhạc Tây không biết Thích Mê này với Thích Mê mà cô ta biết không phải cùng một người, cô ta còn cho rằng cô đang giả vờ khiêm tốn để khoe khoang, nhưng không ngờ cô chỉ đơn giản đang tò mò thôi.
Nghe xong, Thích Mê lại càng tò mò về người chồng đẹp trai trong truyền thuyết này.
Cô đã lục lọi khắp căn hộ đó, ngoại trừ một số vật dụng cần thiết hàng ngày của nam giới và hai bộ vest trong tủ, cô không hề tìm thấy dấu vết nào khác về Mạc Hỉ Trạch ở bất cứ đâu. Dù là ảnh cưới cũng chỉ có một tấm, đừng nói đến ảnh selfie thân mật của hai người.
Mọi ngóc ngách trong nhà đều ngăn nắp sạch sẽ, giống như khách sạn vậy, không có chút không khí gia đình nào… Đáng sợ nhất là hai người thậm chí còn đặt bàn chải và khăn mặt về cùng một hướng. Chỉ có người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nặng mới như thế.
Tuy Thích Mê chưa từng yêu đương, nhưng cô cảm thấy đây không phải là cách một cặp vợ chồng ân ái sống cùng nhau.