Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 109



Thích Mê cười khẽ: “Vậy trước đây tôi là người như thế nào?”

Nhạc Tây không cần suy nghĩ đã nói ra: "Vừa ngốc nghếch lại ngọt ngào."

“Vậy à?”

“Còn “à” à? Cô như thế là quá đúng rồi, chính là kiểu vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấu cô, không giống bây giờ. Tôi có cảm giác như đột nhiên cô lại có tám trăm mưu kế vậy."

Trong thời gian ngắn tiếp xúc, Thích Mê cảm nhận được cô gái Nhạc Tây này là một người thẳng thắn, có gì nói nấy, cô rất thích những người như vậy, vui hoặc không vui đều hiện lên hết trên mặt... Chỉ là… đáng tiếc Nhạc Tây đã trở thành người tiến hóa, vẫn không nên đến gần quá.

Thích Mê lái xe đi nửa vòng quanh tường thành, cuối cùng cũng tìm được lối vào chính của Bất Dạ Thành ở hướng đối diện bờ biển.

Cổng chính dường như được xây dựng mô phỏng theo kiểu cổng thành cổ, ba chữ trang trọng "Bất Dạ Thành" được khắc ngay phía trên cửa, phía dưới tấm biển, những cánh cổng thành đôi cao lớn khép chặt vào nhau, kết cấu kim loại toàn màu đen mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt.

Hai bên cổng thành có ba người bảo vệ, họ đều là những người tiến hóa trông giống như người ngoài hành tinh, khi hai người vẫn còn cách khá xa, họ đưa tay về phía hai người và ra hiệu dừng lại.

Thích Mê dừng xe lại.

Nơi này khác với những gì cô tưởng tượng, cửa quá vắng vẻ, đóng im lìm, không hề thấy nhân viên ra vào. Kết hợp với những người tiến hóa mà hận không thể có mắt mọc trên đầu mà cô gặp trước đây, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn trong phong cách hội họa của Bất Dạ Thành này. Theo lí mà nói thì những người đã tiến hóa lại càng thêm muốn làm gì thì làm, chỉ hận không thể tung hoành trên đường mới đúng.

Đang suy nghĩ, cô nhìn thấy một người bảo vệ cách đó mười mét, trong nháy mắt di chuyển đến trước mặt họ, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc.

Nguyệt

Nhạc Tây bị dọa hết hồn, vô thức lùi về sau.

Thích Mê nhìn chằm chằm bảo vệ, thẳng thừng nói: “Chúng tôi muốn vào thành.”

Không biết bảo vệ có nghe thấy hay không, liếc nhìn cô một cái rồi nhìn về phía Nhạc Tây: “Cô có chuyện gì?”

Có vẻ như gã không muốn để ý đến Thích Mê.

Nhạc Tây liếc mắt nhìn Thích Mê mặt lạnh như tiền, rụt rè nhìn bảo vệ: “Chúng... chúng tôi muốn vào thành.”

Bảo vệ đưa tay ra: “Cho tôi xem giấy phép cư trú của cô.”

Nhạc Tây bối rối: "Giấy phép cư trú gì? Tôi không có."

"Nếu cô không có, hãy đến thành phố Hoan Lạc bên cạnh để xin giấy phép cư trú."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Người bảo vệ lạnh lùng để lại những lời đó, dịch chuyển về vị trí ban đầu, không muốn nói thêm điều gì vô nghĩa với họ.

Thích Mê bất lực liếc nhìn người đàn ông, bảo Nhạc Tây lên xe, lái xe đến thành phố bên cạnh.



Sau khi đi qua cổng chính của Thành phố Hoan Lạc, lại rẽ vào một góc phố khác, hai người nhìn thấy một hàng dài người ở phía xa. Trải dài từ lối vào chính tối tăm đến khoảng bốn mươi hoặc năm mươi mét.

Bầu không khí tưởng chừng như vắng vẻ vừa rồi bỗng bị phá vỡ bởi tiếng ồn ào của cả hàng.

Hóa ra Bất Dạ Thành được canh gác nghiêm ngặt vì phải có chứng từ mới được vào thành, tất cả những người xếp hàng đều đến đây để xin giấy phép cư trú.

Di chuyển với tốc độ chậm chạp này, không biết phải xếp hàng đến bao giờ.

Thích Mê đậu xe ở cuối hàng, bảo Nhạc Tây xuống xe trước để xếp hàng.

"Thích Mê, cô có cần tôi giữ chỗ cho cô trước không?" Nhạc Tây ân cần hỏi.

Thích Mê quay đầu xe lại, nói: "Không cần, cô tự giữ chỗ cho mình là được rồi."

Nói xong, cô lên xe phóng đi.

Thích Mê quay trở lại ngã tư đường cao tốc vẫy tay, Đỗ Thụy bật đèn xe rồi từ từ khởi động xe, đi theo cô lái về phía thành phố Hoan Lạc.

Khi biết mình còn phải xin giấy phép cư trú, Eva cảm thấy như bị rút hết tâm hồn, nằm trên ghế như con cá muối không mộng mơ.

Lãng Dữ im lặng ngồi ở ghế phụ, nhìn chằm chằm Thích Mê đang dẫn đường phía trước.

Tầng một yên tĩnh, chỉ có bọn trẻ ở tầng hai còn chưa biết gì về thế giới, phấn khích trước ánh đèn rực rỡ của Bất Dạ Thành, đang phân vân nên ăn hải sản trước hay đi bơi trước.

Nhưng chỉ trong vòng vài phút, một tin xấu khác lại xuất hiện.

Khi Thích Mê đi trước xếp hàng, đến cuối hàng, cô nghe thấy Nhạc Tây lo lắng nói: “Thích Mê, tôi nghe người phía trước nói rằng chỉ tiêu vào Thành phố Hoan Lạc hôm nay đã đủ rồi. Không vào được nữa, chỉ có thể đợi đến ngày mai. Phải làm sao đây?"

“Chúng ta phải đợi đến ngày mai sao?!” Thích Mê cau mày.

Nhạc Tây gật đầu: “Đúng vậy, tôi nghe người ở phía trước nói rằng mỗi ngày thành phố Hoan Lạc đều chỉ cho một số lượng nhất định có thể vào cổng, đủ năm mươi người cánh cửa sẽ đóng lại... Nghe nói phía trước có người phải đợi ba ngày mới vào được, ai cũng xếp hàng chờ, không dám đi lại lung tung, nên chỉ có thể ngồi yên chờ một chỗ.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com