Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 110



Thích Mê nhìn thoáng qua hàng người ở phía trước, quả nhiên sau khi cửa lớn đóng lại, hàng dài người vẫn không hề nới lỏng chút nào, tất cả đều chỉ ngồi xuống chỗ cũ và chờ đến lượt mình vào ngày mai.

Không hiểu sao họ xếp hàng rất trật tự.

Không thể làm gì khác hơn một khi đã đến đây thì phải chấp nhận quy tắc ở đây, mọi người đều đang xếp hàng chờ đợi vậy thì mình cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo. Thích Mê quay người ra sau vẫy tay ra hiệu cho Đỗ Thụy dừng xe lại.

Sau khi cất xe máy vào cốp, cô quay trở lại xe buýt.

“Sao vậy?” Lãng Dữ từ vị trí phó lái thò đầu ra hỏi.

“Hôm nay không thể vào thành phố được, phải đợi đến ngày mai, hoặc cũng có thể là ngày mốt.”

"Tại sao thế?” Eva nghe xong liền nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, "Tại sao lại phải đợi nhiều ngày như vậy?”

“Nghe nói số lượng vào thành mỗi ngày là cố định, khi đủ người thì cửa thành sẽ đóng lại." Thích Mê vừa nói vừa ngửa đầu chỉ vào hàng người phía trước, “Cậu nhìn xem, tất cả đều xếp hàng ở đây.”

“Ôi trời ơi! Cái này phải lãng phí bao nhiêu thời gian chứ?” Eva cạn lời.

Đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ khi họ bước vào tận thế.

Bỗng nhiên, cô ấy dường như nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười thần bí: “Mê, cô thấy chúng ta có nên làm cho những người phía trước…” Nói đến đâycô ấy giơ taylàm động tác cắt cổ, “Cứ như vậy, chúng ta chắc chắn có thể vào thành trong ngày mai.”

Thích Mê suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Có thể, cô làm đi, tôi không cản cô.”

Nguyệt

“Tôi sao có thể làm được chứ, cô lợi hại như vậy hay là cô thử đi?”

Eva tươi cười, rõ ràng đang quá nhàm chán nên nói giỡn, cô ấy len lén chỉ vào Lãng Dữ, “Ấy, hay là để cho cậu ta đi đi, cậu ta có năng lực tấn công diện rộng siêu lợi hại! Có thể khiến quái vật hóa thành hạt cát ngay lập tức!”.

Lãng Dữ nhướng mày: “Tôi đi? Cô nghiêm túc chứ?”

Eva ngượng ngùng xua tay: “... Đùa thôi, chỉ đùa thôi mà, thật không hài hước chút nào.”

Thích Mê cười khẽ, vỗ vai cô aáy, ghé sát vào trêu ghẹo: "Có bản lĩnh thì đừng sợ...”

Eva khẽ chậc một tiếng, thúc cùi chỏ vào cô.

Eva đã sớm nghe nói về sự kiện biến thái của Chánh án trò chơi tận thế từ lâu, nên vẫn hơi sợ hãi Lãng Dữ. Tuy nhiên, sau hai ngày quan sát cô ấy thấy rằng Thích Mê có mối quan hệ khá tốt với cậu, liền nghĩ liệu mình có thể thân thiết hơn với vị đại lão này một chút hay không.

Bây giờ vừa nhìn... ngay cả cửa vào cũng không có đâu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vừa rồi chắc não cô ấy bị úng nước mới có thể chỉ trỏ vào tên biến thái đó!

Thích Mê suy nghĩ một chút, chuẩn bị lên tầng hai để khéo léo kể lại sự việc cho bọn nhỏ nghe thì chợt nghe thấy tiếng đập mạnh từ cửa xe.

Là Nhạc Tây.

Cô ấy vẫy tay chào cô qua cửa kính, giống như là đang gọi cô ra ngoài.

Bởi vì hình dạng biến đổi sau khi tiến hóa, vùng da xung quanh mắt của những người tiến hóa này đã căng đến mức tái nhợt, mỗi khi bọn họ cười, khóe miệng chỉ có thể cứng ngắc nhếch lên, nhưng vị trí mắt không thay đổi nên luôn mang tới một loại ảo giác miệng sắp nhếch lên đến mắt, trông rất kỳ quái.

Thích Mê xuống xe: “Sao vậy?”

“Thích Mê, vừa rồi có một người đến nói với tôi rằng bên cạnh Thành phố Hoan Lạc có một cái lỗ hổng, có thể đi vào Bất Dạ Thành thông qua lỗ hổng đó, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cô có muốn đi cùng không?”

Thích Mê hoài nghi: “Ai nói với cô thế?”

Nhạc Tây chỉ về phía một người đàn ông tiến hóa cách đó không xa, trên đầu nhuộm một nhúm tóc vàng, bộ dáng cà lơ phất phơ vừa nhìn liền thấy không đáng tin.

Thấy Thích Mê nhìn qua, người nọ còn nghiêng đầu đắc ý, tự cho rằng mình rất quyến rũ, nụ cười của mình đẹp trai đến ngây người.

“Ha, nếu thật sự có thể vào thành, sao lại có nhiều người xếp hàng ở đâynhư vậy?” Thích Mê cười khẽ.

Nhạc Tây nói nhỏ: “Anh ta nói đây là bí mật, ai cũng không biết, anh ta đã bò từ trong lỗ hổng đó ra”.

Thích Mê nhíu mày: “Hai người quen nhau sao?”

“Không quen”.

Thích Mê cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại: “Vậy cô cảm thấy anh ta từ trong thành chui ra chính là vì giúp cô vào thành hả?”

Đôi mắt của Nhạc Tây đảo quanh, cảm thấy có lý: “Ừm, có thể anh ta đang nói dối tôi.”

Tóc vàng vẫn luôn bên cạnh quan sát hai người, sau khi nhận ra tình hình không đúng, anh ta hất cằm lên tiến lại gần, giơ tay đẩy Thích Mê một cái: “Này, chuyện của những người tầng lớp cao như bọn ta không liên quan gì đến cô, đừng có lắm mồm biết không?”

Thích Mê lấy tay phủi bả vai vừa rồi bị tóc vàng chạm qua, đôi mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Người tầng lớp cao? Anh cao chỗ nào?”

Tóc vàng cố ý tiến lên phía trước, chỉ vào đầu tóc lổm chổm của mình tức giận nói: “Từ trong ra ngoài đều so với các cô cao cấp hơn! Bây giờ các cô cũng chỉ có thể làm một con ch.ó của bọn tôi, có hiểu không? Khi chủ nhân đang nói chuyện, sủa lung tung sẽ bị đánh đấy… Ôi, chuyện gì đang xảy ra vậy ?!”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com