Lúc đang nói chuyện đột nhiên hai tay của anh ta giống như không thể khống chế được, tự mình nắm thành nắm đấm, đ.ấ.m hai cái vào miệng. Anh ta hét lên đau đớn, đầu và tay giống như đang đùa giỡn với nhau, vừa khóc vừa la hét như đang biểu diễn “Tôi tự đánh mình” cho mọi người xem.
Trốn cũng trốn không thoát, không ngừng khóc cha gọi mẹ, cực kỳ buồn cười.
Thích Mê cười khẽ, ngẩng đầu nhìn Lãng Dữ: “Em làm đấy à?”
Lãng Dữ một taychống đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua “kiệt tác” của mình: “Ừ, đánh loại người này sẽ bẩn tay, cứ để anh ta tự dây dưa với quỷ quái đi…” Nói xong, cậu cụp mắt xuống: “Có thấy bớt giận hơn không… hay em ra tay mạnh hơn nữa nhé?”
Thích Mê: "Không cần, dù sao cũng chỉ là một kẻ miệng lưỡi đê tiện mà thôi, vậy là đủ rồi.”
“Ừ, chị nói không cần thì không cần…” Không gian yên tĩnh trở lại, Lãng Dữ lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trước khi đến đây, Thích Mê cũng đã đoán được sẽ có tình huống như vậy xảy ra, vì vậytâm trạng của cô cũng khá bình tĩnh, nhiều nhóc con ở chỗ này như vậy, cô không thể động một chút liền rút đao được.
*
Ngày hôm sau, năm mươi người tiến vào Thành phố Hoan Lạc, nhóm của Thích Mê chỉ di chuyển về phía trước một đoạn ngắn đã bị từ chối bên ngoài cổng lớn, vẫn không thể vào thành.
Đám nhóc con dưới sự quan tâm đặc biệt của ba thầy cô vẫn giữ được bình tĩnh, đúng giờ dậy ăn sáng, đúng giờ nghe chuyện xưa chơi trò chơi, lại đúng giờ ngủ.
Trong một ngày, số lượng người tiến hoá xếp hàng phía sau bọn họ lại nhiều hơn, khi nhìn thấy chiếc xe buýt xuất hiện trên bãi biển một cách bất ngờ, bọn họ đều ngạc nhiên, lén thò đầu muốn nhìn xem bên trong xe có gì.
Kết quả, những gì họ thấy là Eva cầm con d.a.o lớn uy hiếp, hoặc là khuôn mặt Thích Mê lạnh lùng và Lãng Dữ bộ dạng người lạ chớ lại gần, mỗi người đều mang đến cảm giác không dễ đụng vào.
Mấy người này đành phải từ bỏ sự tò mò, tất cả đều ngoan ngoãn quay lại xếp hàng phía sau xe buýt.
Ban đầu mọi thứ đều rất yên bình cho đến khi có người chạy tới, vừa chạy vừa la hét từ xa khiến cho hàng người trở nên ồn ào.
Khi Thích Mê từ buồng lái nhìn ra, thấy một người tiến hoá vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, bộ dáng hoảng sợ thét chói tai giống như đang bị thứ gì đó đuổi theo phía sau.
Tầm mắt lướt qua anh ta, cô nhìn thấy có con hổ biến dị hung dữ đang chạy tới.
Nguyệt
Phản ứng của người tiến hoá kia coi như nhanh nhẹn, khi hổ biến dị nhào tới liền ôm đầu lăn lộn trên mặt đất né tránh công kích, nhưng anh ta không dám dừng lại một chút nào, tiếp tục hét to cầu cứu và chạy về hướng đội ngũ.
Con hổ biến dị xem anh ta như một món đồ chơi, sau khi ngao một tiếng vui sướng nó lại tiếp tục đuổi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người tiến hoá tụ lại ở cuối đội đã sớm bị dọa cho vỡ mật:
“Trời ơi, sao lại có hổ ở đây?"
“Không biết! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con hổ lớn như vậy. Chà, một ngụm này mà cắn xuống, thoáng cái đầu liền không có!”
“Chết tiệt, tại sao người đó còn chạy qua đây, đừng lại gần đây a a a a a a!”
Mà ở sau lưng con thú hung dữ này, còn có mấy bóng đen to lớn dày đặc đang dần dần tiến lại, khí thế kinh người.
Thích Mê buộc tóc xoay người xuống xe...
Mấy đứa nhóc còn đang ngủ trên tầng hai, nếu bị những người này đánh thức thì sẽ rắc rối đấy.
Eva cầm đao đi theo sau.
Lãng Dữ cũng chậm rãi đứng dậy, bước cuối cùng khi bước xuống mặt đất đã khôi phục lại bộ dáng thiếu niên, cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong đôi mắt màu đỏ lóe lên một tia không vui, cậu nói: “Xem ra, bọn họ cũng đã đến.”
Thích Mê hừ lạnh: “Thật kiêu ngạo, cứ như sợ người khác không biết mình tới.”
Lãng Dữ thấp giọng niệm chú.
Trong nháy mắt, dưới chân cậu xuất hiện một cơn lốc, từng chùm sáng màu xanh lục quanh quẩn bốn phía. Đầu ngón tay thon dài đẹp mắt nhẹ nhàng nhấn vào không trung, đầu ngón tay linh hoạt như đang đàn một đoạn tiết tấu mượt mà, chùm sáng giống như nhận được mệnh lệnh nào đó, phút chốc lao tới chiếc xe.
Từng chùm tia sáng vây quanh xe buýt, nó như trở thành một nơi yên tĩnh ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Thích Mê trừng mắt nhìn: “Em làm gì vậy...”
“Để đề phòng, em tạo ra một kết giới để tránh làm phiền đến các bạn nhỏ”. Lãng Dữ nhếch môi.
Thích Mê cười cười với cậu, quay đầu đợi những quái vật khổng lồ kia tới gần.
Sự tiến gần của nhiều mãnh thú biến dị làm cho mặt đất hơi rung chuyển.
Lần này con voi biến dị tiến đến còn lớn hơn trước, có thể sánh ngang với chiếc xe buýt. Bên trái con voi là hai con sư tử uy phong lẫm liệt, bên phải là hai con hổ biến dị hung mãnh, trên đỉnh đầu có vài con chim mập mạp đang bay lượn. Mấy con khổng tước và khỉ đi phía sau đội quân động vật, ríu rít ầm ĩ không ngừng.