Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 113



"Ai không xếp hàng hả? Tôi vầy mà không phải xếp hàng hả trời?!" Kiều Dã nâng giọng, rành rành là muốn chối bỏ tới cùng.

"Được, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt!"

Dứt lời, Thích Mê như một mũi căng trên dây nhanh chóng lao thẳng về phía một con hổ biến dị, giữa tiếng la hét của rừng người, cô nắm lấy bộ lông, quay người nhảy phốc lên lưng hổ.

Con hổ biến dị gầm rú, xoay người muốn hất ngã Thích Mê trên lưng. Nhân lúc nó nhảy lên, Thích Mê ném thanh loan đao vào chân con voi biến dị, mượn lực đẩy trèo lên lưng con voi.

Voi biến dị đau đớn kêu lên một tiếng, trận rung chuyển khiến hai người ngồi trên lưng nó suýt thì ngã xuống đường, may mà nhờ Ngu San kịp thời trấn an nên nó mới bình tĩnh trở lại.

Kiều Dã hoảng đến tái xanh mặt mày, cậu ta hít hai hơi rồi quay đầu nhìn, phát hiện Thích Mê đã đưa thanh d.a.o đẫm m.á.u ngay cần cổ con voi, cách họ tầm khoảng hai mét. Kiều Dã hét lớn, vội vàng kéo Ngu San đến trước mặt mình: "Con ả này bị điên hay sao thế?!"

Thích Mê cười khẩy, lắc thanh loan đao trong tay: "Tôi mà bị điên thật thì cậu nghĩ cậu còn sống à?"

Kiều Dã: "..."

"Xin lỗi Thích Mê, giờ bọn em sẽ đi xếp hàng ngay, xin chị bỏ qua cho Kiều Dã." Ngu San xuống nước cầu xin. Cô sợ Thích Mê kích động sẽ ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Kiều Dã, cuối cùng cô ấy cũng được tận mắt chứng kiến Thích Mê lợi hại đến nhường nào.

Thích Mê chăm chăm nhìn Ngu San, mới không gặp mấy ngày thôi mà cô gái nhỏ đã ốm đi nhiều rồi, hốc hác đến mất hết cả dáng. Thoáng chốc, cô thở dài một hơi, hướng mắt nhìn sang Kiều Dã: "Nếu không nhờ Ngu San thì tôi đã đập cậu nhừ xương để ngay cả mẹ cậu cũng không nhận ra cậu rồi!"

Kiều Dã lảng mắt sang nơi khác.

Ngu San mỉm cười: "Cảm ơn chị Thích Mê."

"Ừ."

Thích Mê cất đao vào, rồi nhìn xuống dưới, động vật biến dị cũng như những người cao cấp đứng tụm thành một vòng tròn gần như không có chỗ để đáp đất. Cô liếc mắt tìm khoảng trống, bỗng dưng dòng người tách làm hai hàng để lộ ra một lỗ hổng.

Lãng Dữ đút tay vào túi quần lững thững bước tới, ngập ngừng chốc lát, cậu chậm rãi dang hai tay tỏ vẻ muốn đỡ lấy cô.

Thích Mê xua tay: "Không cần, chị tự xuống được."

"Ồ."

Lãng Dữ buông thõng tay, lặng lẽ lui ra.

Ở trên lưng voi nhảy xuống, Thích Mê uyển chuyển đáp đất ngay trước mặt Lãng Dữ từ độ cao vài mét.

Lãng Dữ cong mày tán thưởng: "Xuất sắc."

"Còn phải nói!"

Cả hai nhìn nhau bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Giây kế tiếp, trong mắt Lãng Dữ thoáng qua một chút ấm áp, cậu thì thầm gọi chiếc quạt nhỏ "Quy Trần" ra.

Khoảnh khắc cậu vẫy chiếc quạt trong tay, một con chim Loan màu đỏ m.á.u vươn cánh bay ra, bằng tốc độ cực nhanh, nó lượn một vòng quanh những quái thú biến dị rồi quay trở vào chiếc quạt.

Cùng lúc tiếng rít chói tai của Kiều Dã dâng đến đỉnh đầu, những con vật hung tợn và tàn bạo này đã tan thành sương khói, hòa vào đất mẹ ngay trước sự chứng kiến

của tất cả mọi người.

Bụp! Kiều Dã rơi từ trên cao xuống.

Đây là lần đầu tiên Thích Mê trông thấy kỹ năng của Lãng Dữ, cô không khỏi trợn tròn kinh ngạc.

Đặc biệt hơn, khi nom thấy Ngu San nhận được đãi ngộ hoàn toàn khác biệt với Kiều Dã, cô ấy bình an vô sự cưỡi gió và đặt hai chân xuống đất, không hề bị va đập, cũng không hề bị dọa đến xanh mặt.

Quá đủ để chứng minh Lãng Dữ thật sự phân biệt đối xử.

Đồng thời cậu còn cố ý giữ lại một con sư tử biến dị, âu là để Ngu San tự vệ.

Thích Mê gật gù khen ngợi: "Làm tốt lắm."

Lãng Dữ cong môi, nở nụ cười: "Chị vui là được."

Thích Mê không nghe ra hàm ý sâu xa bên trong, cô chỉ cười tươi hơn.

Đôi mắt Lãng Dữ rạng ngời, dịu dàng khôn xiết.

Dường như đang vô cùng vui sướng, cậu thu Quy Trần lại, sau đó chầm chậm đi đến cuối hàng ngâm nga một điệu hát dân gian.

Nguyệt

Vừa mới đi khuất, Eva bèn đắc chí chạy đến: "Mê! Tôi đã nói tên chủ tọa ngày tận thế này là kẻ biến thái mà? Mấy cái thứ nhìn lạ lạ nói bay là bay liền vậy đó! Oh my god, cô có nghe thấy gì không? Hình như cậu ta còn đang ngâm nga nữa kìa, sợ c.h.ế.t tôi rồi!"

Thích Mê không để tâm lắm, cười nói rằng: “Tôi thấy cũng tốt mà. Quái thú biến mất thì càng yên tĩnh chứ sao.” Dứt lời, cô nhét thanh loan đao vào thắt lưng rồi trở về phía cuối hàng.

Cũng tốt?

Eva không nói nên lời, nhìn theo bóng lưng cô, cất giọng: "Vậy thì sự thật đã chứng minh cậu với anh ta là "cá mè một lô!"

Thích Mê ngoái đầu: "Câu đó là "cá mè một lứa"! Chắc khi nào quay về phải bổ túc cho cô một khóa tiếng Trung quá!"

Eva hơi thừ ra, chạy bước nhỏ lên trước: "Lô? Lứa? Có gì khác nhau hả?"

"Nó là lứa mà…"

Trong lúc cả hai nhàn nhã giải nghĩa những câu thành ngữ uyên thâm thì cách cửa ngõ thành phố không xa, tất cả những người tiến hóa đều đứng tụ lại nơi ấy vừa mắng chửi vừa ném đất cát vào người Ngu San và Kiều Dã.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com