Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 114



Ngu San biết mình đã đánh động dư luận nên chỉ còn biết ngượng ngùng kéo Kiều Dã rời khỏi đám đông, vội vã xuống đứng cuối hàng.

Họ đứng đó chưa bao lâu, hàng ngũ phía trước cũng dần dà yên ắng trở lại.

*

Tờ mờ sáng, thành phố Hoan Lạc mở ra thêm năm mươi suất nữa.

Tính cả bốn mươi lăm người hàng trước thì khi đến lượt nhóm Thích Mê chỉ còn dư đúng năm chỗ.

Hiện giờ bọn họ chỉ có hai sự lựa chọn. Hoặc là đưa lũ trẻ vào thành phố, hoặc là cùng đợi qua hôm sau, đến khi thành phố Hoan Lạc mở thêm những suất mới vào ngày mai thì mười lăm người bọn họ sẽ nhau vào trong.

Để bảo đảm an toàn, Thích Mê nghĩ rằng tốt nhất nên đợi sang hôm sau.

Cô đứng trước xe buýt, theo gót nhóm đằng trước tiến về phía cửa thành phố, ngẫm ngợi muốn nói chút chuyện với bảo vệ nên đã nhường năm người phía sau lên trước, còn bọn họ sẽ đợi một ngày nữa hẵng vào.

Thấy khoảng cách mỗi lúc một gần, cô huơ tay chào người bảo vệ ngay cửa.

Người bảo vệ liếc nhìn cô, rồi ngoảnh mặt làm ngơ, giả vờ không để ý.

Nhạc Tây xếp trước Thích Mê tỏ ý muốn giúp đỡ nên cất tiếng gọi tên gác cửa.

"Chuyện gì?" Bảo vệ nghiêm mặt.

Thích Mê: "Là thế này ạ, mười lăm người chúng tôi muốn cùng nhau qua cửa, anh có thể để năm người phía sau đi trước không? Còn chúng tôi sẽ đợi qua ngày mai."

Gã bảo vệ không ừ hử gì, chỉ chăm chăm nhìn Nhạc Tây.

Không còn cách nào khác, Nhạc Tây đành lặp lại câu hỏi lần nữa.

Lần này cuối cùng gã cũng đáp lời: "Không được, quy tắc ở thành phố Hoan Lạc rất nghiêm ngặt, hàng đến đâu vào đến đó, đâu phải nói nhường là nhường… một khi chúng tôi phát hiện có người nhảy hàng, thì dù bất kể là ai cũng sẽ bị truất quyền qua cửa vĩnh viễn."

Dẫu chẳng hề muốn để ý Thích Mê, song nói rồi vẫn liếc cô một cái, như cảnh cáo cô đừng hòng quậy phá.

Sau khi tên gác cửa rời đi, Nhạc Tây nhỏ giọng nhắc nhở Thích Mê: “Thật ra cô không cần hỏi làm gì, cứ lẳng lặng đổi chỗ là được rồi, nhiều người xếp hàng như vậy thì làm sao mấy người đó nhớ nổi chứ."

Nguyệt

"Đương nhiên tôi biết điều này…"

Thích Mê nhìn xuống phía cuối hàng, Kiều Dã vẫn dùng ánh mắt khó lường nhìn cô.

Cô để ý từ ngày hôm qua lúc nào Kiều Dã cũng quan sát nhất cử nhất động của cô, chắc hẳn lo không nắm được thời cơ mà rửa mối nhục, quả thật không thể để cậu ta này nắm thóp mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Không riêng gì cậu ta, phía sau đã có vô số người đứng xếp hàng, lỡ may trông thấy bọn họ đổi vị trí thì khó tránh khỏi bị nhiều người tố cáo.

Có lẽ phải vào trước một lượt rồi…

Thích Mê nghĩ ngợi thoáng chốc, rồi quay người lên xe.

Tuyhiện tại ở đây có năm người trưởng thành nhưng trong số họ chỉ có Thích Mê, Eva và Lãng Dữ chiến đấu được, mười hai người còn lại không hề có tính thực chiến.

Eva đã thẳng thừng từ chối việc một mình đưa mấy đứa nhỏ vào thành phố, trước mắt thì Lãng Dữ vẫn cứ vờ vĩnh bản thân bằng tuổi lũ nhóc tì này, đưa bọn họ vào thành phố rất dễ bị lộ thân phận, chưa kể là tự chuốc họa vào người... Cho nên dù có thế nào đi chăng nữa, hôm nay nhất định phải để Thích Mê đưa bốn đứa nhỏ vào thành phố Hoan Lạc.

Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng Thích Mê chọn ra bốn cậu bé trông gan lì hơn hẳn xuống xe.

Vương Tiểu Hổ đeo ba lô lên, giục giã lao vội xuống xe, từ lớp học Đậu Đinh đến xe buýt, tất thảy đều là môi trường khép kín, lâu lắm rồi thằng nhóc này chưa được trải nghiệm một thế giới rộng lớn như vậy.

"Á! Biển cả, mình tới—"

Khoảnh khắc thằng nhóc định lao đến ôm biển vào lòng thì bị Thích Mê nắm lấy quai cặp.

"Quay lại xếp hàng đi."

"Dạ…"

Vương Tiểu Hổ ỉu xìu quay về cuối hàng, ngoan ngoãn nắm lấy vạt áo của Dương Thắng Tráng.

"Cô Thích ơi! Bọn họ là người ngoài hành tinh ạ? Chúng ta đến sao Hỏa rồi sao?" Cậu bé Triệu Nhất Triết ở đầu hàng lớn giọng, đánh tan không gian yên tĩnh vốn có, câu hỏi ngây ngô đã thu hút sự chú ý của tất thảy những người cao cấp phía trước.

Mười mấy cặp mắt đen tuyền nhìn đăm đăm cậu bé, tựa như bầy hổ đói đang rình rập con mồi, Triệu Nhất Triết hoảng loạn đến nỗi vội chuồn trốn ngay sau lưng Thích Mê.

Bị cậu bé ảnh hưởng, ba nhóc tì nối đuôi cũng bị kéo ra đằng sau.

Ngô Mộc Thần bày ra vẻ nghiêm túc, tay trái đút túi, tay phải nắm góc áo Triệu Nhất Triết, vẫn bộ dạng tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.

Lòng Đỗ Thụy bất an quá nên bước tới nhắc nhở cậu bé vài câu, cậu thiếu kiên nhẫn xua tay: "Cháu biết cháu biết rồi, giờ cháu có phải con nít nữa đâu…"

Đỗ Thụy: "?"

Cháu không phải con nít thì còn ai vào đây?

Dương Thắng Tráng không hổ danh là cậu bé dũng cảm nhất lớp Đậu Đinh, cậu đứng sau lưng Ngô Mộc Thần nhòm ra trước mặt, chẳng những không hề sợ hãi bộ dạng kỳ lạ của người cao cấp, ngược lại còn vui mừng khôn xiết: "Trời đất ơi! Họ thực sự là người ngoài hành tinh á! Mình có thể thấy họ bằng da bằng thịt rồi kìa!”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com