"Người ngoài hành tinh có gì đáng sợ đâu? Họ làm gì mạnh bằng Ultraman!" Vương Tiểu Hổ không coi trọng, thậm chí còn cười giễu lời nói của Triệu Nhất Triết.
Mấy người cao cấp: "..."
Thích Mê trộm nhìn sắc mặt những người cao cấp phía trước, cảm thấy nếu đám nhóc này mà nói thêm nữa sẽ gây bất bình dư luận, cô vội vàng làm động tác ra hiệu im lặng, bảo bọn nhóc đừng nói.
Kể từ lúc đến tận thế, bọn nhóc ngày càng ỷ lại vào Thích Mê, cô bảo nín bốn bé con ngoan ngoãn nín ngay.
Đột nhiên nghe thấy phía trước vang lên tiếng cười khúc khích, Lãng Dữ nhú đầu ra cửa sổ xe khách, khóe miệng cong cong tuyệt đẹp: "Cô Thích ơi, chăm bẵm bốn bạn nhỏ mệt lắm đó, cô có cần em phụ không ạ?"
Quả thật rất khó chăm bẵm, Thích Mê cũng nhận ra điều đó. Bốn đứa nhỏ này vô cùng gan dạ, nhưng không đứa nào chịu thua đứa nào!
Những cái miệng cứ tía lia, nói năng không ngừng, vừa xuống xe suýt chút đã làm dấy lên trận sóng dư luận, chắc vào thành phố rồi còn gây chuyện hơn nữa nhỉ?
Cô toan hỏi Lãng Dữ có cách nào giúp đỡ không, bèn nghe Triệu Nhất Triết xung phong đáp lời: "Không cần đâu ạ! Bọn tớ sẽ giúp cô Thích một tay, không cần cậu! Lêu lêu lêu—"
Nói xong, thằng nhóc lè lưỡi trêu chọc Lãng Dữ.
Lãng Dữ: "..."
Trẻ trâu.
Trùng hợp lúc này xếp hàng đến lượt bọn họ, Thích Mê không nói chuyện với Lãng Dữ nữa, cô dẫn bốn đứa nhỏ đến lối vào Thành phố Hoan Lạc.
Hai tên gác cửa trông thấy bọn họ, sắc mặt vô cùng khó coi, chắc chắn chúng đã nghe thấy những lời đám nhóc vừa nói, bèn nặng nề khịt mũi.
Mắt đối mắt nhau, chúng đẩy chiếc hộp vuông ở trên bàn xuống đất, như thể đang bố thí cho bọn họ, chúng đẩy nó đến chân Thích Mê.
Bốn đứa nhỏ bị âm thanh đó dọa cho xám hồn, c.h.ế.t điếng tại chỗ.
"Rút một con số trong đó đi…" Một gã gác cửa hướng nhìn lên trời cao, giọng bâng quơ.
Thích Mê nhác mắt nhìn chúng, giấu vẻ tức giận trước mặt đám trẻ, cố giữ nét tươi cười trên môi. Cô ngồi xổm xuống, nhặt chiếc hộp vuông lên, thò tay bốc ra chiếc vòng tay số 17.
Xác nhận trong hộp không có thứ gì nguy hiểm, cô kiên nhẫn đợi bốn đứa nhỏ thay phiên nhau lấy vòng tay.
Vương Tiểu Hổ số 25, Triệu Nhất Triết số 4, Ngô Mộc Thần số 13, Dương Thắng Tráng số 39.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nguyệt
Dường như chiếc vòng tay có chức năng nào đó, từ kích cỡ ban đầu, nó có thể tùy biến theo kích cỡ cổ tay của mỗi người, hơn nữa còn có thể bám chặt trên tay, dẫu cho lắc mạnh thế nào cũng chẳng rơi rớt.
Và đồng thời, ta cũng không thể tự ý tháo xuống được.
Thích Mê lắc chiếc hộp rỗng trong tay, đập mạnh xuống bàn, hai gã bảo vệ giật mình, cuối cùng hai con ngươi trên đầu kia nhìn gương mặt cô lằm lằm.
Cô khẽ cười, giở giọng điệu dịu dàng dỗ dành trẻ con: "Lớn cả rồi, chẳng lẽ cách ứng xử giao tiếp bình thường cũng không biết sao?"
Có lẽ bị cảm giác này làm sởn mình, hai gã gác cửa sửng sốt chốc lát, mãi đến khi Thích Mê cùng bọn trẻ vào trong, cổng thành phố tự đóng lại rồi hai gã mới phản ứng.
"Định mệnh! Nhân loại cấp thấp mà cũng học đòi vênh váo nữa!" Một tên bất mãn cất giọng chửi bới.
Kẻ khác cười góp: "Anh cần gì chấp nhất với loại người cấp thấp ấy chứ? Bọn nó vào chưa chắc có thể sống sót trở ra, nhọc lòng chi mà giận dữ với lũ người âm."
"Chí phải, không biết lần này tiểu Thành chủ lại nghĩ ra trò tra tấn gì nữa nhỉ?"
…
Tuy hai tên bảo vệ bàn luận không lớn nhưng Thích Mê vẫn nghe thấy thanh âm ngắc ngứ vọng đến.
Bọn họ là tốp người cuối cùng, vậy nên đành phải đứng cuối hàng. Đoàn người qua cửa này thực chất không hề di chuyển, từ khi cổng thành phố khép lại thì tấm lưng cô vẫn bám dính lên cánh cửa c.h.ế.t giẫm, chỉ cách hai gã bảo vệ một vách cửa như thế.
Nơi hành lang đầy ấp người xếp hàng trông vô cùng kín cổng cao tường, hai bức tường nối liền với trần nhà, phía trước là dòng người chen chúc tấp nập, hệt như cầm chân bọn họ ở một không gian tách biệt không chút gió lùa.
Bốn nhóc tì dần cảm thấy buồn bực đến thở không ra hơi.
Mỗi tay Thích Mê bế một đứa, trên lưng cõng thêm đứa nữa, ba nhóc con miễn cưỡng hít thở giữa bầu không khí ngột ngạt. Riêng Ngô Mộc Thần vẫn đứng đó, mặc dù cậu bé bảo rằng không sao, song sắc mặt vẫn lộ ra vẻ nhợt nhạt khó chịu.
Thích Mê huơ tay một cách khó khăn, toan bế Ngô Mộc Thần lên thì bị Nhạc Tây can ngăn: "Thôi để tôi bế cho…"
Nhạc Tây bế Ngô Mộc Thần lên, mỉm cười thốt rằng: "Không sao, tôi giúp cô được mà, cần gì thì cô cứ nói với tôi, dù sao cũng không dễ gì tìm được người quen ở cái thế giới này."
Thích Mê cảm ơn cô một tiếng, rồi lo lắng liếc nhìn Ngô Mộc Thần đang được bồng bế, thấy cậu bé không biểu hiện gì khác thường nên cô cũng im bặt.
Lúc này, hàng phía trước rốt cuộc đã di chuyển đôi chút, lần lữa lọ mọ tiến lên.