Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 117



Chưa kể cô còn phải đưa theo bốn đứa trẻ này đi tìm.

Ý nghĩa của quy tắc thứ tư rất đơn giản và rõ ràng. Tức là, chiếc vòng tay không thể được tháo ra cho đến khi tận mắt nhìn thấy “Thực”, Thích Mê lập tức từ bỏ ý định giấu bọn trẻ và một mình vượt qua màn chơi...

Ừm?

Đợi đã.

Quy tắc chỉ nói không thể đối xử thô bạo với “thợ săn”, nhưng hình như lại không nói rằng không thể đối xử thô bạo với “Thực” ?

Thích Mê xoa cằm, khóe miệng nở một nụ cười.

"Được rồi, các vị thợ săn, Thực là ta sẽ bắt đầu ẩn náu, trước tiên mọi người phải ở đây học thuộc quy tắc, Mười phút sau tiếng cồng sẽ vang lên, mọi người có thể xuất phát!" Cùng với tiếng giày da nhỏ vang lên, tiếng cười the thé của đứa trẻ dần dần xa.

Thích Mê đứng ở cuối đội, chỉ có thể dựa vào thính giác của mình để phán đoán phương hướng người đó rời đi, cô đang suy nghĩ thì bỗng nhiên tiếng gầm thô bạo của người đàn ông cắt đứt suy nghĩ của cô.

Bốn đứa trẻ giật mình vội ôm lấy Thích Mê.

"Đừng nhìn nữa, trước tiên đừng nhìn nữa. Mọi người xếp hàng để quét nhận diện khuôn mặt."

Đám đông di chuyển, dần dần trở nên trật tự.

Thành phố Hoan Lạc nằm ngay cạnh Bất Dạ Thành, có những sản phẩm điện tử có thể sử dụng cũng không lạ gì.

Một người đàn ông mặc vest cộc tay, đeo dây chuyền bạc đi từ phía trước đến, cánh tay trái đầy những hình xăm lộn xộn, trong tay cầm máy tính bảng quét nhận diện khuôn mặt cho từng người vào trong.

Phía sau người đàn ông là một bóng người cao gầy, Thích Mê nhận ra đó là Hầu Thư.

Cậu ta giống như người tùy tùng, người đàn ông ở phía trước quét, cậu ta điều khiển người ở sau giữ khoảng cách với nhau.

Sau khi đến gần cuối hàng, Hầu Thư thờ ơ ngước mắt lên, ánh mắt vừa đúng lúc rơi vào Thích Mê.

Thích Mê bình tĩnh nhếch khóe miệng, nhìn ra chỗ khác. Hầu Thư cũng quay đầu tiếp tục chỉ đạo, hai người ngầm ăn ý giả vờ không quen biết.

Đại khái là vì bốn đứa trẻ xuất hiện đột ngột, Hình Thiết Quân, người phụ trách quét vẫn còn cách bọn họ một quãng đã giương mắt đánh giá bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Cô Thích, em sợ…." Triệu Nhất Triết ôm chặt lấy chân Thích Mê, trong sách khoa học mà cậu bé đọc, người ngoài hành tinh rất đáng sợ.

Thích Mê xoa đầu an ủi cậu bé, ngồi xổm xuống thấp giọng nói với bọn trẻ: "Đừng sợ, những cô chú này chỉ đeo mặt nạ giả làm người ngoài hành tinh thôi, giống như lễ Halloween ở nước ngoài vậy, nhớ không? Vu Kiều Kiều còn bày mặt con yêu quái nhỏ trong dịp Halloween nữa mà."

"Bọn họ…thật sự chỉ đang đeo mặt nạ thôi sao?" Triệu Nhất Triết vô thức quay đầu nhìn lại.

Thích Mê mỉm cười: "Đúng vậy, chỉ là mặt nạ thôi. Họ đều giống như chúng ta, đều là con người, nên đừng sợ… Nơi hôm nay cô đưa các con đến có thể đang tổ chức lễ hội hóa trang Halloween nên có rất nhiều người trông giống như vậy. Chúng ta đến đây chơi trò trốn tìm, nếu thuận lợi thì chúng ta có thể đến tòa thành phát sáng ở bên cạnh. Các em cố gắng cùng cô được không nào?"

Nguyệt

"Vâng ạ."

Dưới giọng nói ấm áp êm dịu của Thích Mê, tâm trạng của bọn trẻ trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hình Thiết Quân nghe rõ những lời này, giống như bắt được điều gì thú vị, gã đặt tấm thẻ nhận dạng vào tay Hầu Thư, cử động cổ rồi đi tới: “Này, cô còn rảnh dỗ dành bọn trẻ ở đây à?” Vừa nói, gã vừa cố ý lớn tiếng quát: "Này, lũ nhóc này, ai cho chúng mày vào đây?!"

Khó khăn lắm mới có thể gây dựng lòng tin cho bọn trẻ, trong chốc lát đã bị tiếng hét của gã phá vỡ rồi. Bọn trẻ giống như những con chim cút sợ hãi, kêu gào nấp sau Thích Mê.

Thích Mê cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, tuy đang cười nhưng lại không có chút ấm áp nào: “Anh à…anh dọa học trò tôi sợ rồi đấy.”

Cô đã cố gắng hết sức để kiểm soát giọng điệu của mình, tỏ ra dịu dàng và lịch sự.

Nhưng Hình Thiết Quân cũng không chịu thua, cười nửa miệng liếc cô một cái, lại đưa mắt nhìn bốn đứa trẻ: "Tao đang nói chuyện với bọn mày đấy, oắt con! Ai cho chúng mày vào!"

Dương Thắng Tráng dường như bị âm thanh này làm phiền, lòng hơi tức giận, tuy rằng trong mắt có nước mắt, nhưng nhóc vẫn xắn tay áo, làm ra động tác đánh về phía Hình Thiết Quân: "Đi đi! Đi đi!"

Hình Thiết Quân nhìn thấy, buồn cười, nụ cười từ khóe miệng kéo lên đến tận khóe mắt, gã cười toe toét: "Này nhóc, nhóc có biết mình đang nói chuyện với ai không?!"

"Đi đi! Đi đi!" Dương Thắng Tráng kêu lên, nhe răng, không ngừng đ.ấ.m hắn.

Tiếng khóc ồn ào của đứa trẻ nhanh chóng khiến Hình Thiết Quân tức giận, hắn tiến lên một bước, đưa tay nắm lấy tay cậu bé: "Mày còn định đánh tao? Tao thấy mày đang muốn đi tìm đường c.h.ế.t đấy!"

Với đôi mắt tinh tường và đôi tay nhanh nhẹn, Thích Mê nhanh chóng nắm lấy cổ tay gã——

Nói chính xác thì cô chỉ nắm được một nửa, cánh tay  của Hình Thiết Quân to khỏe, cơ bắp cuồn cuộn. Những ngón tay của Thích Mê lại thon dài, nếu so sánh thì có cảm giác như gã chỉ bẻ một cái đã có thể bẻ gãy tay cô rồi.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com