Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 118



Hình Thiết Quân có lẽ cũng cảm thấy như vậy, gã liếc qua một cái, trên mặt hiện lên nụ cười mỉa mai.

Vừa định rút tay ra, hắn phát hiện lực tay của Thích Mê càng ngày càng mạnh, chỉ trong vài giây, cổ tay của gã dường như bị lực nắm của cô bẻ gãy đến nơi.

Hình Thiết Quân đau đớn, trên trán lấm tấm mồ hôi, gã không dám kêu to trước mặt nhiều người như vậy, ánh mắt trong chốc lát trở nên hung ác, giơ tay định tấn công Thích Mê.

Hầu Thư thấy tình thế không ổn, vội vàng giữ tay Hình Thiết Quân, cười nói: "Anh Quân, mười phút nữa là hết giờ, còn có một số người chưa nhập thông tin, không cần thiết phải lãng phí thời gian với những người này. Bớt giận! Bớt giận!"

Hình Thiết Quân liếc nhìn Thích Mê, ra hiệu cô mau chóng buông tay.

Thích Mê dừng lại, thả tay ra.

Hình Thiết Quân lớn tiếng chửi thề, gương mặt tức giận đến vặn vẹo, không chịu bỏ cuộc, muốn ra tay, lại bị Hầu Thư thờ ơ ngăn cản:

“Anh Quân à anh Quân, anh thật sự không cần chấp nhặt với bà thím ngu ngốc này! Chúng ta còn bận việc chính, bận việc chính..." Nói xong, Hầu Thư quay đầu nhìn chằm chằm Thích Mê, cố ý dạy dỗ cô vài câu: "Cô có nghe thấy không, bà thím ngu ngốc? Anh Quân của chúng tôi không muốn chấp nhặt với cô. Đừng ỷ mình có sức mạnh thì có thể coi trời bằng vung. Mau tiếp tục xếp hàng đi!"

Thích Mê cạn lời, lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho bọn trẻ. Vừa mới lau xong đã nghe Hình Thiết Quân hét lên đầy giận dữ, ngẩng đầu thì thấy Hầu Thư bị gã đá ngã xuống đất rồi.

“Con mẹ nó, một con ch.ó mà cũng dám sủa bậy bên tai tao.” Hình Thiết Quân nghiến răng nghiến lợi, liên tục đá mạnh vào người Hầu Thư.

Hầu Thư không còn cách nào khác, đành phải cuộn tròn để bảo vệ đầu, không thể chống trả.

Nguyệt

Đồng tử của Thích Mê đột nhiên co rút, tay cô vô thức ấn thanh đao ở thắt lưng. Đang lúc cô đang nghĩ cách cứu Hầu Thư, đột nhiên một tiếng cồng lớn vang lên.

Trò chơi bắt đầu.

Hơn ba mươi người trước đó đã thực hiện nhận dạng khuôn mặt đều chạy ra ngoài và lao vào Thành phố Hoan Lạc. Hơn chục người còn lại vô cùng lo lắng, thúc giục Hình Thiết Quân nhanh chóng nhập thông tin.

Một người đàn ông vạm vỡ còn cao hơn cả Hình Thiết Quan sốt ruột bước tới: "Anh đang làm gì vậy? Có thôi đi không?! Còn không mau nhập thông tin cho chúng tôi đi, còn chờ gì nữa!"

Lúc này cơn giận của Hình Thiết Quân gần như đã tiêu tan, gã thở hắt một hơi, liếc nhìn anh trai cao lớn, giật lấy chiếc máy tính bảng từ tay Hầu Thư, tiếp tục làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hầu Thư cuộn tròn trên mặt đất rên rỉ... Chẳng bao lâu sau, cậu ta phun ra một ngụm m.á.u tanh.

Thích Mê nhìn cậu ta đầy lo lắng nhưng không dám tiến lên.

Hai người đã cùng nhau hợp tác trong trò chơi tận thế được hai năm, ngầm hiểu ý nhau, lời nói vừa rồi của Hầu Thư rõ ràng là cậu ta không muốn Hình Thiết Quân biết về mối quan hệ của bọn họ. Dù Thích Mê có lo lắng đến đâu, cô cũng chỉ có thể giả làm người qua đường thờ ơ quan sát tình cảnh của cậu ta.

Hình Thiết Quân mang sắc mặt lạnh lùng xách bốn đứa trẻ lên, đứng trước mặt Thích Mê, cố ý hạ giọng: “Ông đây sẽ không buông tha cho cô đâu, tốt nhất lát nữa cô đừng để bị tôi bắt được trong trò chơi đấy.”

[Ding, hoàn tất nhập thông tin.]

Khuôn mặt lạnh lùng và nụ cười khinh bỉ của Thích Mê được lưu lại trên màn hình.

Là một trong những người xuất phát cuối cùng, cô dẫn theo bọn trẻ bình tĩnh quan sát xung quanh.

Thành phố Hoan Lạc này có lẽ đã được xây dựng lại, nó không giống như một thành phố truyền thống mà giống một cơ sở điện ảnh và truyền hình lớn hơn. Bên trái vẫn là một biệt thự hiện đại, bên phải đã trở thành một quán trọ cổ kính trang nhã, đường phố lát đá xanh, tuy không rộng lắm nhưng bảy tám người nắm tay nhau đi bộ cũng không thành vấn đề.

"Này! Không biết trốn ở đâu nữa à?!" Hình Thiết Quân cười lạnh mấy tiếng, thân là một trong những “thợ săn”, gã cùng sáu người khác đã hoàn tất việc mặc trang bị.

Trang bị này giống như một chiếc áo chống đạn, trước mặt họ có một ống kính máy ảnh, bên dưới ống kính viết số thứ tự của họ.

Của Hình Thiết Quân là số 7.

Bỏ qua gã, Thích Mê thấy Hầu Thư đang loạng choạng đứng dậy, sau khi nhìn Hình Thiết Quân một cách căm ghét, cậu ta liếc nhìn cô rồi ra hiệu về phía bên phải.

Thích Mê biết Hầu Thư đang nói cho cô biết phương hướng mà Thực ẩn náu.

"Con mồi, cô chỉ có mười phút để ẩn nấp. Cô có chắc chắn muốn đứng đây lãng phí thời gian không?"

Thích Mê phớt lờ hắn rồi dẫn bọn trẻ đi về bên phải.

Trên đường đi, cô xoa dịu cảm xúc của bọn trẻ bằng những lời nói nhẹ nhàng, tái lập lòng can đảm và sự tự tin của bọn trẻ, mắt cô cũng không hề nhàn rỗi, không ngừng tìm kiếm nơi có thể ẩn náu trong thành phố Hoan Lạc này.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com