“Đừng sợ, nói cho mày biết năng lực đặc biệt của tao chính là “Theo dõi”, chỉ cần tao chú ý theo dõi một người thì không ai có thể thoát khỏi tao được …”
Nói rồi, Hình Thiết Quân cố ý tiến gần, nụ cười càng thêm nham hiểm, “Chẳng hạn như, tao phát hiện mùi trên người mày giống như mùi trên miếng băng cá nhân mà tao tìm thấy trong tay Ngưu Vĩ... Nè, mày chính là người đã g.i.ế.c Ngưu Vĩ đúng không?”
Thích Mê vô thức nhìn lên tay mình, vết thương trên tay đã lành và đang kết vảy thành sẹo. Cô nhớ tới ngày đó trên tay cô còn dán một tấm băng cá nhân mặt cười mà Lãng Dữ đưa cho, không nghĩ tới giờ nó lại trở thành chứng cứ.
Cô khẽ cười, lén nhìn cửa sổ mở toang, nhẹ nhàng di chuyển mũi chân. Khi tiếng loa phát thanh vang lên lần nữa, cô nhanh chóng chạy ra, dưới chân tựa như có cánh, nhanh như chớp biến mất trong phòng ngủ.
Con mồi giãy giụa càng làm cho Hình Thiết Quân phấn khích hơn, gã nhấc chân đuổi theo sau.
“Được rồi, mọi người! Tôi vừa chọn ra thợ săn thứ hai là thợ săn số 3, anh ta sẽ tiêu diệt con mồi thứ 8 mà anh ta thấy, mọi người chú ý nhé!”
Trong vài giây thông báo phát ra, Thích Mê đã từ tầng hai nhảy xuống, bước đi như bay ra khỏi khách sạn.
Đối với một người chơi tận thế linh hoạt, việc chạy trốn quả thật dễ như trở bàn tay.
Hình Thiết Quân không ngờ hành động của Thích Mê lại nhanh nhẹn như vậy, nhất thời kích động cũng muốn thử nhảy từ tầng hai xuống đất, nhưng thò đầu nhìn một chút, khoảng cách cách mặt đất gần mười mét vẫn khiến gã hơi sợ. Sau khi chửi rủa tức giận, gã nhanh chóng chạy xuống tầng dưới.
Khi gã quay lại đường phố thì đã không thấy bóng dáng Thích Mê đâu nữa, chỉ có cô gái mặc váy tím nằm trên mặt đất lạnh như băng, vết thương trên đầu còn đang chảy máu.
“Bíp bíp bíp - thợ săn Số 3 nhìn thấy con mồi đầu tiên, ồ... là một cô gái đang chạy trên đường, ồ... chắc là một cô gái nhỉ? Hình ảnh mờ quá, không thể chắc chắn được... Dù sao cũng chúc mừng con mồi này đã tạm thời an toàn!”
Tốc độ của Thích Mê nhanh đến mức ngay cả ống kính cũng chỉ ghi lại được hình ảnh mờ nhạt, âm thanh trẻ con phát ra giống như khuôn miệng phải bỏng, liên tục ậm ờ.
Hình Thiết Quân tức đến mức đá một cước đá văng thùng rác trước cửa khách sạn, mở bộ đàm ra nói chuyện với thợ săn Số 3: “Con mồi mà cậu vừa thấy chạy về hướng nào rồi?”
“Theo hướng đường số ba.”
“Ồ. Vậy à.”
Hình Thiết Quân nhét bộ đàm vào thắt lưng, đi chưa được mấy bước, gã đột nhiên nhận ra một vấn đề --
Bốn đứa nhóc mà cô ta dắt theo đi đâu hết rồi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Gã nhớ lại hoàn cảnh xung quanh vừa rồi khi nhìn thấy Thích Mê trong tủ quần áo, hình như gã không thấy một đứa trẻ nào đang trốn cả.
Liệu rằng... Đây có phải là chiêu trò điệu hổ ly sơn?
Hình Thiết Quân suy nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn về phía khách sạn ban nãy.
Khách sạn cách cửa thành không xa, có rất nhiều phòng, nếu ôm tâm lý may mắn “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”, có thể cô ta sẽ mang theo mấy đứa nhỏ trốn ở chỗ này, mà chính gã cũng đã tìm thấy cô ấy trong căn phòng đó…
Càng nghĩ Hình Thiết Quân càng cảm thấy nghi ngờ, phải chăng cô ta đang chơi trò lừa bịp, cố ý tách riêng những đứa nhóc kia ra, lại cố tình chạy trốn trước mặt gã. Như vậy, gã sẽ chỉ biết chăm chú đuổi theo cô mà quên tìm kiếm mấy căn phòng khác trong khách sạn, khiến cho mấy đứa nhóc con đang ẩn nấp bên trong đó an toàn.
“Đáng tiếc, mày càng muốn bảo vệ bọn nó, tao lại càng muốn làm hại bọn nó! Hơn nữa tao sẽ làm việc đó trước mặt mày, săn mồi như vậy mới thú vị, không phải sao?!”
Nguyệt
Hình Thiết Quân cười âm hiểm, quay trở lại khách sạn, quyết định tìm kiếm kỹ lưỡng chỗ này.
*
Nửa giờ sau, dưới loa phát thanh, thợ săn số 3 đã hoàn thành việc tiêu diệt con mồi thứ 8 mà anh ta nhìn thấy, trong khi “Thực” đang ngâm nga một bài đồng d.a.o thiếu nhi và chọn thợ săn cho vòng hành động tiếp theo.
Thích Mê trốn trong một cửa hàng nhỏ bán hạt dẻ rang đường ở góc phố.
Cửa hàng này rất nhỏ, chỉ là một căn phòng dài và hẹp chưa đầy bốn mét vuông, lý do cô lựa chọn chỗ này là vì vị trí và cấu trúc của nó.
Một khi có tình huống bất ngờ xảy ra, cô sẽ có ba con đường để chạy trốn.
Cái tủ mà cô đang trốn đối diện với đường phố, chỉ cần dùng tay đẩy là có thể nhảy ra ngoài.
Sau cửa hàng có một cửa sau dẫn đến con phố bên cạnh.
Phía trên là một siêu thị lớn, cầu thang cuốn không hoạt động được nối liền với bức tường bên cạnh cửa hàng, chỉ cần đứng dậy mượn lực một chút là có thể nhảy qua.
Có vẻ như không ai nghĩ rằng sẽ có người trốn ở chỗ này nên hai thợ săn liên tục đi ngang qua đều không dừng lại kiểm tra.