Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 121



Nhờ đó Thích Mê có đủ thời gian để suy nghĩ.

Đài phát thanh một giây cũng không chịu ngừng liên tục tiến hành thông báo, mục đích muốn gây rối suy nghĩ của người chơi, khiến bọn họ chỉ có thể cố gắng trốn thoát, không thể tĩnh tâm đi tìm mục tiêu cuối cùng của bọn họ là “Thực”.

Thành phố này quả thật rất lớn, trừ khi có người có khả năng theo dõi, nếu không thì không có cách nào tìm ra được đứa bé đang phát thanh này.

Xem ra phải nghĩ biện pháp lợi dụng năng lực theo dõi của tên kia mới được...

Nguyệt

“Thợ săn thứ ba thực hiện nhiệm vụ sẽ là ai nhỉ? Đinh đinh đinh -- là số 7! Anh ta sẽ tiêu diệt con mồi thứ mấy mà anh ta nhìn thấy đây? Đinh đinh đinh -- thật không ngờ cũng là con số 7! Mọi người cẩn thận trốn kỹ, đừng để bị tiêu diệt nhé!”

“Đã gần một tiếng trôi qua mà chẳng có ai tìm được ta hử, chán quá đi chả muốn chơi nữa.”

Trong tiếng oán giận vang lên từ đài phát thanh, Thích Mê chống tay vào quầy nhảy ra ngoài đường phố.

Cô nhìn xung quanh, không hề có tìm nơi ẩn nấp khác, chỉ đơn giản đứng ở giữa đường phố như thể sợ người khác không tìm thấy cô.

Không lâu sau, Hình Thiết Quân với khả năng theo dõi vác mặt đi tới, trong tay còn cầm một con d.a.o găm sáng loáng.

“Mày đã giấu đám nhóc kia ở đâu rồi?”

Gã đã lục tung khắp khách sạn đó trong nửa tiếng, thậm chí cả bồn cầu trong phòng vệ sinh cũng lần lượt mở ra xem qua, đừng nói bốn đứa nhóc kia, ngay cả lông của bọn chúng cũng không thấy!

Thích Mê khoanh tay, cười khẽ: “Sao nào, anh thích các bé học sinh của tôi lắm hả?”

Hình Thiết Quân giơ con d.a.o lên chỉ vào Thích Mê, hung tợn nói: “Tao đã nói rồi, tao sẽ không tha cho mày và bọn nó! Bây giờ chính là thời gian tao săn mồi, nếu muốn sống thì mày hãy ngoan ngoãn trả lời câu hỏi này ngay, nói cho tao biết bọn chúng đang ở đâu?!”

Gã gần như đã thét lên, suy luận hoàn hảo trong đầu gã đã sụp đổ dần từng chút một trong suốt cuộc tìm kiếm. Sự tự tin của gã cũng đã suy giảm đi rất nhiều, gã thậm chí còn không thèm quan tâm đến nhiệm vụ nữa, chỉ muốn biết đám nhóc như đã bốc hơi khỏi thế giới kia đang trốn ở nơi nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Bíp bíp bíp -- Thợ Săn Số 7 đã nhìn thấy con mồi đầu tiên của mình, một cô gái đứng giữa đường, mặc áo len màu xanh lá cây và quần đen. Tạm thời bạn vẫn an toàn, xin chúc mừng!”

Nghe thấy từ “chúc mừng” mang theo chế nhạo này, Thích Mê không thể không bật cười. Cô gõ nhẹ vào mắt trái, đôi mắt màu xanh lập tức sáng ngời lên. Cô nhìn chằm chằm Hình Thiết Quân nói: “Muốn biết? Quỳ xuống và cầu xin tôi đi.”

Thích Mê cười như không cười.

Hình Thiết Quân bị con ngươi màu xanh đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, lòng hơi sửng sốt, quan sát trong chốc lát, nhìn thấy cô lại ngoắc ngoắc tay về phía gã giống như đang gọi một con ch.ó nhỏ, gã vốn đã tức giận lòng càng bị kích thích hơn. Gã cầm d.a.o găm đ.â.m về phía cô, Thích Mê ghi nhớ quy tắc số 3, không đánh nhau cùng gã mà chỉ dời bước né tránh.

Nhưng “Thực”, người dàn xếp trò chơi này dường như không hề hài lòng. Thông qua camera trước n.g.ự.c Hình Thiết Quân, cậu ta vẫn có khả năng quan sát được hành động của hai người nên lớn giọng cảnh cáo Thích Mê.

[Chú ý chú ý! Con mồi số 17, xin hãy nhớ rằng "Tuyệt đối không được sử dụng bất kỳ biện pháp bạo lực nào với thợ săn"! Nếu không, bạn sẽ bị coi là vi phạm quy tắc và hủy bỏ tư cách dự thi! Số 17 đã nghe rõ chưa? Con mồi số 17!]

Dưới ảnh hưởng của loa phát thanh, Hình Thiết Quân cười càng xấc xược, không coi ai ra gì, tiếp tục đ.â.m về phía cô.

Thích Mê quay người né tránh, lưỡi d.a.o sắc bén đập vào quầy kim loại của cửa hàng bán hạt dẻ rang đường, ma sát tạo ra một chuỗi tia lửa điện.

“Hiện giờ tôi chính là con mồi đầu tiên anh phát hiện ra, anh gấp rút g.i.ế.c tôi như vậy hình như cũng là không tuân theo quy tắc trò chơi rồi?" Thích Mê chăm chú nhìn gã.

Hình Thiết Quân cử động đôi tay bị chấn động đến tê dại, cười khúc khích nói: "Không gấp, mày sẽ trở thành mục tiêu tiêu diệt của tao trong vài phút nữa thôi!"

Chỉ thấy gã lập tức quay lưng lại, nhanh chóng bước chân về phía ban đầu rồi lại quay người, chiếu camera lên gương mặt Thích Mê. Một giây ngắn ngủi tiếp theo, âm thanh trong loa báo cũng thông báo Thích Mê là con mồi thứ hai bị thợ săn số 7 phát hiện.

Hình Thiết Quân làm tương tự như thế năm lần, chẳng bao lâu đã biến Thích Mê thành mục tiêu số bảy mà gã tìm được.

Lúc này trên đường phố chỉ có duy nhất mình Thích Mê và gã, Thích Mê bên này vẫn đứng im, nét mặt lạnh nhạt như thể người ngoài cuộc, cứ vậy ngắm gã diễn trò bên kia. Hình Thiết Quân nhanh chóng xoay người sáu lần, vừa xoay vừa cười: “Ồ, tìm thấy mày rồi... Ồ, tao lại tìm thấy mày rồi.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com