Thích Mê lấy điện thoại di động ra xem thời gian: "Mới có 8 phút 41 giây, anh nhận ra cũng khá nhanh đấy."
"..."
Đầu tiên là suy luận sai lầm và lãng phí cả nửa giờ để lục soát khách sạn, sau đó là bị một con bọ rùa kim loại làm hỏng thiết bị của bản thân, bây giờ lại hiểu ra Thích Mê vì muốn tìm “Thực” mà coi gã như một con cờ khiến cho... mặt của Hình Thiết Quân chuyển thành màu gan lợn vô cùng chân thật.
Mấu chốt là, gã lại còn ngu xuẩn đến mức tự rạch cho mình một vết thương!
Hình Thiết Quân tức giận đến mức không nói nên lời, tóc dựng lên, gã hiện tại chính là ví dụ sinh động nhất của cái gọi là “nổi giận đùng đùng”.
"Mày đừng nghĩ có thể tìm được "Thực" dựa vào tao! Chỉ cần tao còn ở đây, mày tuyệt đối không thể hoàn thành trò chơi này!" Gã hét lên, ngồi phịch xuống đất không chịu rời đi.
"Anh không muốn đi tố giác tôi đối xử bạo lực với anh nữa à? Tại sao không đi nữa?" Thích Mê từ trên cao nhìn xuống gã.
"Không đi!" Hình Thiết Quân quay đầu đi, trải qua lần đối đầu này, gã biết nếu đối đầu trực diện thì mình không phải là đối thủ của Thích Mê, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Trong lúc hai người đang im lặng, trên đường phố chợt vang lên tiếng giày da.
Chỉ chốc lát sau, một cô bé ước chừng năm sáu tuổi chạy tới, trên tay cầm thiết bị quay phim mới, dùng giọng điệu nũng nịu hỏi: “Thợ săn số 7, sao anh lại chạy lung tung thế? Không phải đã nói là đứng tại chỗ chờ tôi sao?!"
"Hỏi cô ta ấy!"
Hình Thiết Quân gầm lên, thô bạo giật lấy trang bị.
Cô bé ngơ ngác nhìn Thích Mê.
Thích Mê tỏ ra thân thiện và mỉm cười với cô bé.
Mặc dù đều là người tiến hóa nhưng cô phát hiện ra các bé con luôn ưa nhìn hơn người lớn, có lẽ do ai cũng đã quen với chuyện các bé con có đôi mắt lớn khuôn mặt tròn tròn nên dù hiện tại các đường nét trên gương mặt của cô bé tuy có phần kém hài hòa nhưng nhìn chung cô bé vẫn rất dễ thương.
Theo thói quen nghề nghiệp, Thích Mê nhìn thấy trẻ con liền ngồi xổm xuống mắt đối mắt nhìn cô bé, giọng nói cũng bất giác trở nên dịu dàng: “Em có quan hệ gì với tiểu Thành chủ thế?”
Cô bé quàng khăn đỏ rụt rè nhìn cô, không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nguyệt
“Mày thấy không lừa được tao nên đổi mục tiêu sang cô bé này đấy hả?”
Hình Thiết Quân đeo thiết bị mới của mình vào, trong khi chờ tín hiệu camera kết nối, gã xua tay ra hiệu cho cô bé nhanh chóng rời đi, không nên ở lại đây nghe Thích Mê nói nhảm.
Cô bé quàng khăn đỏ quay người bỏ chạy.
Thích Mê vừa mới đưa tay định túm lấy chiếc mũ lớn của cô bé liền bị Hình Thiết Quân nắm lấy cổ tay, lạnh giọng ngăn cản.
Cổ tay mảnh khảnh như vậy, cảm giác như nếu bóp mạnh một chút là có thể gãy ngay, gã thực sự không biết người phụ nữ này lấy đâu ra sức lực như vậy.
Hình Thiết Quân thẫn thờ hai giây, Thích Mê rút tay lại, dùng ánh mắt cảnh cáo gã: “Đừng chạm vào tôi” rồi bước trở lại.
Không lâu sau, tín hiệu được kết nối lại, thấy Thích Mê còn sống, tiểu Thành chủ lập tức cảm thấy khó chịu, loa lớn vang lên tiếng trách móc: "Thợ săn số 7! Thế mà anh vẫn chưa g.i.ế.c được con mồi thứ bảy anh nhìn thấy! Anh đúng là—”
Lời còn chưa nói hết, phía loa liền truyền tới hai tiếng cười khẽ.
Hai âm thanh rất nhẹ nhàng, mang theo một chút tạp âm của dòng điện.
Hình Thiết Quân phản ứng rất nhanh, rẽ vào góc phố, nhìn thấy Thích Mê đang cầm bộ đàm bước ra khỏi siêu thị với nụ cười nhạt trên môi.
"Tiểu Thành chủ đúng không? Sau khi thợ săn số 7 thay đổi trang bị, camera ghi lại thì đây hẳn lần đầu tiên anh ta nhìn thấy tôi, có phải không?"
Tiểu Thành chủ im lặng, lại hừ một tiếng, sau khi suy nghĩ cậu phản bác: "Việc này với việc đổi trang bị mới không hề liên quan! Phải tính chung cùng với số lần nhìn thấy trước đó!"
"Vậy sao? Vậy chúng ta lại tính lại cùng nhau nào, đây có thể coi là lần thứ tám anh ta nhìn thấy tôi rồi đúng chứ?” Thích Mê liếc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hình Thiết Quân và nói tiếp, "Vấn đề này không được viết rõ ràng trong quy tắc. Không biết là tiểu Thành chủ định tính toán thế nào?"
"Cái này..."
Đại khái do không tính đến trường hợp thợ săn đuổi g.i.ế.c thất bại, tiểu Thành chủ lại lần nữa rơi vào im lặng.
Thích Mê đặt bộ đàm xuống, cho cậu thời gian suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra kiểm tra chấm đỏ nhỏ đang chuyển động chậm rãi trên màn hình ——
Mặc dù vừa rồi không kịp bắt lấy cô bé, nhưng bọ rùa kim loại được thả ra lại có thể bay và lặng lẽ đậu trên chiếc mũ đỏ của cô bé.
Sau khi Hình Thiết Quân nhìn thấu ý đồ của mình, cô chỉ có thể tìm một cách khác.
Cố tình làm hỏng thiết bị cũng nằm trong kế hoạch của cô, ba hướng giải quyết mà cô cho rằng bên kia có thể thực hiện để giải quyết các trường hợp khẩn cấp như này là: