Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 123



Từ đầu đến cuối ngón tay cái của gã vẫn luôn đặt trên cò súng, chỉ cần trong tầm mắt của gã xuất hiện một sinh vật còn sống thì ngay lập tức sẽ bị gã b.ắ.n chết.

"Này! Tao nhìn thấy mày rồi! Nếu mày không muốn c.h.ế.t thì mau đi ra cho tao!" Hình Thiết Quân chĩa s.ú.n.g vào dưới đáy thang cuốn, từ từ tiến lên... Đây là nơi duy nhất có thể che giấu một ai đó, người đàn bà kia nhất định đang trốn ở đây.

Ngay khi gã đang căng thẳng bước đến thì đột nhiên, một con bọ rùa kim loại lao về phía gã.

Gã quát to một tiếng, vô thức bóp cò, pằng! Một tia lửa lóe lên, viên đạn b.ắ.n vào hư không, lại hụt.

"Chết tiệt! Hôm nay dù thế nào tao cũng phải g.i.ế.c c.h.ế.t mày!"

Lúc này, Hình Thiết Quân thật sự đã hơi sụp đổ, gã giận dữ chửi rủa một câu rồi sải bước về phía dưới cùng của thang cuốn.

Gã vừa cúi đầu xuống đầu bên này của thang cuốn thì đã nhìn thấy bóng người nhanh chóng lướt qua đầu còn lại.

Nguyệt

Hình Thiết Quân vội vàng đứng dậy nã phát s.ú.n.g thứ tư, lại trượt.

Thân hình kia cực kỳ linh hoạt, nhanh chóng từ trên đỉnh thang cuốn nhảy xuống, diễn giải sinh động chủ đề của một trò chơi trốn tìm, Hình Thiết Quân đến người cũng không thể thấy, mỗi lần chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng lướt qua.

"Mẹ nó!"

Hình Thiết Quân nghiến răng nghiến lợi, thở hổn hển định cài lại chốt an toàn thì đột nhiên cổ tay cầm s.ú.n.g bị người nắm lấy, đập mạnh vào lan can lạnh lẽo.

Gã mới ăn phải trận đòn xong đã bỗng nhiên phát hiện ra tay mình đã trống rỗng, đến khi kịp phản ứng lại thì họng s.ú.n.g lạnh lẽo đã áp sát vào trán gã rồi.

Cạch, tiếng gạt chốt an toàn thanh thúy vang lên.

Hình Thiết Quân lập tức không dám cử động, vô thức giơ tay lên, mồ hôi trên trán chảy nhễ nhại.

Trong bóng tối, Thích Mê đi ra khỏi gầm thang cuốn mờ tối quỷ dị, nhẹ nhàng cong môi.

Sau khi hoàn toàn gặp phải bất lợi, Hình Thiết Quân chỉ có thể lôi quy tắc số ba ra một lần nữa: “Mày chĩa s.ú.n.g vào tao, không sợ tao báo cáo với tiểu Thành chủ rằng mày dùng vũ lực uy h.i.ế.p tao, sau đó vĩnh viễn mất đi tư cách thi đấu sao?"

Thích Mê chớp chớp mắt, nhìn bộ đàm bên hông gã, tùy ý rút nó ra ném xuống đất: “Như vậy, tiểu Thành chủ sẽ không biết nữa rồi.”

"Mày quên tiểu Thành chủ mới thêm quy định sao? Trong trò chơi không được phép phá hủy bất kỳ trang bị nào!" Hình Thiết Quân hoảng sợ nói.

Thích Mê nghiêng đầu, ngây thơ chớp mắt: “Tôi phá hủy nó á? Tôi chỉ là "để" nó sang một bên hơi nặng tay mà thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hình Thiết Quân: "..."

Nhìn bộ dạng Hình Thiết Quân, Thích Mê thầm sảng khoái trong lòng. Trước đó bởi vì có trẻ con ở cạnh, cô không thể sử dụng bạo lực nên mới liên lụy làm Hầu Thư bị thương, nhưng bây giờ thì khác, cuối cùng cô cũng có thể thử động thủ một lần.

Cô dùng họng s.ú.n.g huých trán Hình Thiết Quân, ra hiệu cho gã đi ra ngoài.

Hình Thiết Quân nín thở tập trung, lùi về phía sau từng bước nhỏ, ánh mắt luôn chú ý đến tay Thích Mê, rất sợ ngón tay cái cô cử động một chút là sẽ bóp cò.

Hai người duy trì tư thế cứng ngắc này bước ra khỏi siêu thị.

Đột nhiên, phát thanh đã im lặng từ lâu bỗng truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn của tiểu Thành chủ.

Thích Mê ngước mắt theo bản năng, Hình Thiết Quân nhân cơ hội ngồi xổm xuống, lộn mèo trên mặt đất, thoát khỏi họng s.ú.n.g của cô, uy h.i.ế.p nói: “Tốt nhất là mày đừng nên dùng nó! Nếu không, tiểu Thành chủ nhất định sẽ hủy bỏ tư cách vào thành phố của mày.”

Gã một lần nữa nhắc nhở Thích Mê, cố gắng đổi lấy cơ hội sống của mình.

Thích Mê hơi nghĩ ngợi, lấy băng đạn ra ngay trước mắt gã, nhét hai viên đạn cuối cùng vào túi sau đó vứt khẩu s.ú.n.g đã vô dụng đi: “Như anh mong muốn… lần này chúng ta đều an toàn rồi.”

"Hừ, mày vui mừng hơi sớm rồi đấy?" Hình Thiết Quân sợ hãi xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, "Đừng tưởng rằng mày cướp bộ đàm thì tao không thể làm gì mày, tao sẽ nói cho tiểu Thành chủ biết mày dùng s.ú.n.g bạo lực uy h.i.ế.p tao!"

Vừa nói gã vừa nhặt con d.a.o găm trên mặt đất lên, rạch một đường nông trên cánh tay.

Thích Mê nhướng mày: “Cố ý hãm hại?”

"Không sai, dù sao hiện tại máy quay hình cũng hỏng rồi, tao nói thế nào chính là thế đó?!"

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Thích Mê, Hình Thiết Quân đang thầm muốn kêu đau lập tức chuyển thành nở nụ cười đắc ý: "Đừng tưởng rằng chỉ có mình mày biết lợi dụng quy tắc! Bây giờ tao sẽ lập tức sẽ đi gặp tiểu Thành chủ!"

Hình Thiết Quân che cánh tay đang chảy m.á.u của mình, quay người bỏ chạy.

Một nụ cười khó có thể phát hiện hiện lên trên môi của Thích Mê, cô nhấc chân lên yên lặng đuổi theo.

Vừa rẽ vào góc cua, Hình Thiết Quân chợt nhận ra có gì đó không đúng, đột ngột dừng lại:

"Tao hiểu rồi con khốn, mày cố ý! Mày biết tao có năng lực theo dõi nên cố ý bày mưu dụ tao vào bẫy, muốn thông qua tao tìm được “Thực” phải không?!”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com