Vừa mới dọn dẹp xong ngày hôm qua, hôm nay đã bừa bộn đến như vậy? Chỉ sau một đêm??
Thích Mê hít một hơi thật sâu, điên cuồng đè nén những lời phàn nàn, tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.
"Đưa chị đến gặp tiểu Thành chủ." Cô nói.
"Em, em không biết…" Thích Mê đoán cô bé muốn nói cô bé không biết tiểu Thành chủ ở đâu, nhưng trùng hợp là, bộ đàm trên bàn trong phòng lại vang lên âm thanh ngay lúc này.
Tiểu Thành chủ: "Diệu Diệu đã về rồi à? Mang cho ta chút đồ ăn đi. Đám ngu ngốc kia vẫn chưa tìm được ta, làm cho ta vừa đói vừa buồn chán, sao em không tới chơi với ta?"
"..."
Cô bé quàng khăn đỏ liếc nhìn Thích Mê rồi im lặng cúi đầu.
Thích Mê cười khẽ: "Sao em sợ chị thế? Chị sẽ không ăn thịt em đâu. Vừa đúng lúc, em đi mang đồ ăn cho cậu ấy đi, thuận tiện dẫn chị đi gặp tiểu Thành chủ."
Cô bé quàng khăn đỏ không nói gì, không đồng ý cũng không từ chối, cô bé cầm chiếc giỏ trên bàn, lấy vài gói đồ ăn nhẹ bỏ vào đó rồi vừa liếc nhìn Thích Mê vừa chậm rãi di chuyển đến vị trí thích hợp rồi sau đó nhanh chóng nhón chân cầm bộ đàm lên— —
"Tiểu Thành chủ, con mồi số 17 uy h.i.ế.p em, muốn em đưa cô ấy đến gặp anh!"
Cô bé vừa nói vừa chạy ra ngoài, nhưng vừa chạy vào rừng đã lại bị Thích Mê túm lấy mũ.
Có lẽ nghĩ rằng mình thực sự c.h.ế.t chắc, lần này cô bé quàng khăn đỏ giãy giụa rất kịch liệt, vừa khóc vừa la: "Thả em ra! Thả em ra! Cứu tôi với!"
Thích Mê cụp mắt xuống, nhìn cô bé với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cô bé, lần sau gặp phải tình huống như vậy, tuyệt đối không nên trở mặt ở trước mặt đối phương. May cho em là lần này gặp được chị đấy..." Cô vừa nói vừa cướp lấy bộ đàm trong tay cô bé xong mới buông lỏng cô bé ra.
Từ bộ đàm truyền tới tiếng cười chói tai của một đứa trẻ.
"Hì hì hì... Con mồi số 17, cô rất thông minh, nhưng với hành vi uy h.i.ế.p bạn tốt của ta, ta hoàn toàn không đồng ý! Cho dù cô có đến được đây, ta cũng sẽ không cấp cho cô giấy phép cư trú! Nếu cô có bản lĩnh thì đến tìm ta đi~"
Nguyệt
Thích Mê chặc lưỡi: “Tôi dựa vào bản lĩnh của mình tìm bắt được con tin, sao cậu lại không tính cho tôi rồi?!"
Tiểu Thành chủ: "Không tính chính là không tính! Cô ức h.i.ế.p Diệu Diệu bạn thân của ta nên ta không tính đấy!"
"Cậu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cảm thấy tiếp tục tranh cãi với cậu ta sẽ chỉ lãng phí thời gian, Thích Mê thức thời không nói nữa.
Cô bé quàng khăn đỏ thông minh, biết Thích Mê chỉ muốn đi theo cô bé để tìm tới tiểu Thành chủ nên cho dù có sợ hãi đến đâu, cô bé cũng chỉ đứng yên không động đậy, cũng không chịu tiết lộ vị trí cụ thể của tiểu Thành chủ.
Hai người giằng co tại chỗ.
Một lúc sau, Thích Mê dường như chợt nghĩ tới điều gì, liền quỳ xuống, nhặt một hòn đá rồi viết trên mặt đất.
Cô bé tò mò nhìn qua, thấy trên đất có một đường cong.
Đâylà bản đồ đường đi từ đường số 3 đến nhà gỗ, sau khi đã đi qua một lần, đường đi càng in sâu vào tâm trí Thích Mê.
Trên đường có rất nhiều ngã rẽ, cô chạy đến đây không đến nửa giờ, dựa vào tốc độ của cô thì khoảng cách chắc tầm bảy tám km.
Nối hai điểm, khoảng cách đường thẳng là khoảng bốn hoặc năm km.
Hai chiếc bộ đàm trong tay cùng một mẫu, lần lượt thuộc về thợ săn số 7 và cô bé này, không có phím số, chỉ có hai núm xoay, chắc là loại bộ đàm chuyên dụng có thể gọi đường dài. Loại bộ đàm chuyên dụng này nếu không phải chịu tác động của môi trường thì về mặt lý thuyết, nó có thể truyền tới 3-8 km, nhìn chung khoảng cách xa nhất sẽ không vượt quá 8 km.
Ở đường số 3 và căn nhà gỗ này, hai giọng nói trong máy liên lạc đều rất rõ ràng, chứng tỏ nơi mà Thành chủ nhỏ đang nói chuyện với bọn họ hẳn là trong phạm vi 8 km này.
Nếu khoảng cách giới hạn là 8 km...
Thích Mê nhặt một cây gậy gỗ và vẽ đại khái một vòng tròn có kích thước tương tự 8 km từ hai đầu của đoạn đường, hai vòng tròn giao nhau tại hai điểm, một ở phía đông và một ở phía tây của tuyến đường, kết hợp với hướng mà thợ săn số 7 ban đầu muốn đi tìm ‘Thực’ mà nói... Cô có thể đoán được đại khái nơi mà tiểu Thành chủ đang ở.
Nhưng phạm vi vẫn còn quá rộng, cần tìm biện pháp khác để có thể xác định vị trí cụ thể hơn.
Thích Mê chậm rãi đứng dậy, trả lại bộ đàm cho cô bé rồi bắt đầu tìm kiếm trong thành phố theo hướng mà cô vừa đoán.
*
Hơn mười phút sau, những bài đồng d.a.o trên phát thanh đột nhiên ngừng lại.
Tiếng tặc lưỡi vang lên, tiểu Thành chủ tuyên bố: [Chú ý, chú ý! Con mồi số 20 đã tìm thấy tôi! Mười chỗ đã mất đi một chỗ, còn lại chín chỗ, mọi người hãy tiếp tục cố gắng nhé!]
Thích Mê dừng lại, xa xa kia chính là t.h.i t.h.ể của một con mồi nào đó nằm trên mặt đất, trong thành vẫn còn có thợ săn đang hoạt động, trò chơi trốn tìm này vẫn chưa kết thúc, để đảm bảo an toàn, vẫn nên tìm một chỗ trốn trước.