Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 127



Cô lẻn vào căng tin gần đó, cẩn thận quan sát xung quanh, khi nhìn vào quầy thu ngân, cô liền thấy một cái đầu lớn.

"Đầu to" cũng nghe được tiếng động, hét lên một tiếng rồi lại vội vàng bịt miệng lại.

Là Nhạc Tây.

"Sao cô dám đi lang thang trên đường? Mau trốn vào đây!" Nhạc Tây sợ bị phát hiện, thấp giọng nói, thậm chí còn tốt bụng nhường một chỗ trống cho cô.

Thích Mê nhìn một chút, tay chống lên tủ nhẹ nhàng nhảy vào phía trong quầy, chen vào bên cạnh cô ta.

“Cô đã trốn ở đây từ lúc bắt đầu trò chơi à?” Thích Mê cũng hạ giọng.

Nhạc Tây gật đầu, cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: "Tôi không dám ra ngoài, bên ngoài quá đáng sợ."

"Nhưng mục tiêu của chúng ta là đi tìm "Thực", nếu không tìm được, chúng ta sẽ không thể tiến vào Bất Dạ Thành."

Nhạc Tây: “Không vào thì không vào, tôi cảm thấy giữ mạng quan trọng hơn.”

Thích Mê trầm ngâm. Quả thực, Nhạc Tây đến từ thế giới này, dù không vào Bất Dạ Thành cũng sẽ có nơi để đi, nhưng bọn cô thì khác, nếu muốn rời khỏi đêm vùng cực, nhất định phải vào Bất Dạ Thành để lấy thẻ cư trú.

Họ phải vào thành phố này.

Phát thanh vừa rồi nói rằng người chơi số 20 đã tìm thấy cậu ta, số 20...

"Ai là người chơi số 20?" Thích Mê thì thầm, cố gắng tìm kiếm ấn tượng về người chơi số 20 trong trí nhớ mỏng manh của mình.

"Số 20 không phải là vị đại ca rất mạnh kia sao?" Nhạc Tây trả lời: "Anh ấy chắc hẳn đã người đã tóm được thợ săn sau đó tìm được tình báo. Lúc đó anh ấy đứng trước mặt tôi, tôi để ý anh ta đeo số 20 trên cổ tay."

"Là anh ta à..."

Sau khi Nhạc Tây miêu tả, Thích Mê dần dần hình dung lại hình ảnh người đàn ông cao lớn cường tráng trong đầu.

Cô vẫn còn bộ đàm của thợ săn số 7, có thể thử đánh cược một lần...

"Cô hãy nghĩ cách đến khách sạn cạnh nơi trò chơi bắt đầu, lát nữa tôi sẽ đi tìm cô." Thích Mê chống tay lên quầy nhảy ra ngoài.

Lúc Nhạc Tây vừa định hỏi nguyên nhân thì đã thấy cô biến mất trong nháy mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đường phố vẫn yên tĩnh như thường lệ.

Thích Mê trốn trong ngõ hẻm, bấm bộ đàm: “Tôi vừa vô tình phát hiện ra một manh mối ẩn giấu trong trò chơi. Thực ra cậu không phải là ‘Thực’, cậu là ‘Mồi’ đúng không?”

Phát thanh đã được bật, một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng từ từ vang lên, tràn ngập các đường phố của thành phố Hoan Lạc.

Thích Mê đoán rằng, để đảm bảo nơi ẩn náu của mình, "Thực" sẽ giữ người chơi số 20 đã tìm thấy cậu ta ở bên mình, việc người này đang lang thang ở đâu đó và bị người khác phát hiện là điều không thể.

Chính vì vậy cô nói những điều này, vị đại ca kia sẽ có thể nghe thấy.

Có lẽ là bởi những lời Thích Mê nói làm cho hoang mang, sau một hồi ồn ào, giọng nói của tiểu Thành chủ mới trở lại trên phát thanh và bộ đàm: “Cái gì???”

Giọng nói cậu reo cao, một bộ dáng "ngay cả tôi, người tổ chức trò chơi này, cũng không biết cô là đang nói gì?"

Thích Mê chăm chú lắng nghe xung quanh, sau đó tiếp tục đặt ra những câu hỏi ngẫu nhiên: "Cậu là mồi do thợ săn bày ra để lừa con mồi chúng tôi tìm đến cái chết. ‘Thực’ thật sự là người khác phải không?"

Cô bỏ bộ đàm xuống, tiếp tục lắng nghe bốn phía.

Vài giây sau, phát thanh và bộ đàm cùng lúc phát ra câu hỏi nghi vấn: "Cô đang nói nhảm cái gì vậy?!"

Cảm thấy xung quanh không có động tĩnh gì đặc biệt, Thích Mê liếc nhìn đường phố vắng tanh rồi tiếp tục đi về phía vị trí mà cô suy đoán có thể là của tiểu Thành chủ.

"Người chơi số 20, anh có nghe thấy tôi nói không? Nếu bây giờ vòng tay của anh vẫn chưa được tháo ra, hãy tìm cách rời đi ngay lập tức! Tôi nhắc lại, tìm cách rời đi ngay lập tức!"

Giọng điệu của cô nghiêm túc đến mức không thể nghi ngờ, chỉ trong phút chốc, bầu không khí căng thẳng của trò chơi đã bị nâng lên đến đỉnh điểm.

Thích Mê đang đánh cược, đánh cược đại ca kia trong tình cảnh thật giả lẫn lộn này sẽ lựa chọn tin tưởng cô hơn, một người cùng tham gia chơi khác.

Trong trò chơi này, địa vị của hai phe rõ ràng là không bình đẳng, luật lệ hoàn toàn thiên về một phía của thợ săn và người sắp đặt trò chơi. Theo quán tính, với tư cách cùng là người tham gia, bọn họ tự nhiên sẽ sợ hãi người đứng đầu phe có địa vị cao hơn một chút, đặc biệt là khi có liên quan đến sự sống và cái chết.

Từ góc độ lợi ích, mặc dù có sự cạnh tranh giữa những người chơi, nhưng không nhất thiết phải rơi vào tình cảnh “tôi sống anh chết”.

Nguyệt

Cũng như Nhạc Tây đã nói, không vào được Bất Dạ Thành, bọn họ vẫn còn nơi khác để đi, không cần thiết phải bỏ mạng ở nơi này.

Nhưng những người có quyền chủ động trong trò chơi này thì khác, sự coi thường tính mạng của bọn họ có thể thấy rõ từ luật chơi, cộng thêm những lời của Thích Mê đã gieo vào lòng vị đại ca kia một quả b.o.m có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com