Thích Mê cầm lấy, rất ngạc nhiên khi thấy trên đó có khuôn mặt của chính mình— —
Khuôn mặt thanh tú, khóe môi hơi nhếch lên, nở ra một nụ cười lạnh lùng.
Cô chợt nhận ra, sau khi nhập tính năng nhận dạng khuôn mặt trước khi trò chơi bắt đầu, thẻ cư trú độc quyền của mọi người được làm ra đều đang ở đây, mười người thắng có thể lấy thẻ đi, còn bốn mươi người thua cuộc chỉ có thể bị đưa vào danh sách đen, mãi mãi không thể vào được Bất Dạ Thành.
Như để khẳng định sự nghi ngờ của cô, đại ca số 20 thậm chí còn kiêu hãnh lắc lắc tấm thẻ cư trú trên tay, phía trên ghi hai chữ "Hoàng Chiêu".
"Em gái, em thật thông minh, lại có thể nghĩ ra được cách như vậy để tìm được nơi này. Đại ca đây rất khâm phục em..." Hoàng Chiêu giơ ngón tay cái lên, "Nếu như tôi không phải đang cuống cuồng đi vào đây tìm nhà vệ sinh, chưa chắc tôi đã tìm được người đâu!"
Nguyệt
Thích Mê chớp chớp mắt: “Anh, anh là đi tìm nhà vệ sinh lại trùng hợp tìm thấy cậu ấy à?”
"Đúng đấy! Tôi cũng may mắn thật nha!"
"..." Khóe miệng Thích Mê giật giật, không cười nổi.
Cô trăm phương ngàn kế vắt não ra mới có thể tìm được người, anh ta làm thế nào lại có thể dễ dàng tìm được như thế? Lại còn là vì tìm nhà vệ sinh?
May mắn này, đúng là thứ không phải cứ muốn là có được.
Nghe hai người trò chuyện khá vui vẻ, thân là "Thực", tiểu Thành chủ sắc mặt càng ngày càng khó coi, nhìn bọn họ thở dài một tiếng, ngắn gọn thông báo tình hình mới:
[Con mồi số 17 đã tìm thấy tôi, còn lại tám chỗ, những người còn lại phải nhanh lên.]
Nói xong, cậu ta tắt máy không chút do dự, giọng điệu cũng không mang chút cảm xúc nào. Cảm giác như sau khi trò chơi bị Thích Mê làm rối loạn, cậu đã hoàn toàn mất hết hứng thú với trò chơi này, hơi muốn quăng game rồi.
Nói xong, cậu ta tắt máy không chút do dự, giọng điệu cũng không mang chút cảm xúc nào. Cảm giác như sau khi trò chơi bị Thích Mê làm rối loạn, cậu đã hoàn toàn mất hết hứng thú với trò chơi này, hơi muốn quăng game rồi.
(*) quăng game: throw game hay troll game, ý chỉ hành động phá game khi biết mình không thể thắng.
Thích Mê nhét thẻ cư trú vất vả mới kiếm được vào túi, mỉm cười với tiểu Thành chủ, lễ phép nói: “Có lẽ còn phải phiền cậu đi cùng với tôi.”
"Cái gì?!"
Tiểu Thành chủ nghiêng cái đầu lớn, cặp lông mày ngắn và đen nhíu lại, dường như chưa từng thấy qua người vô liêm sỉ như vậy, giọng nói của cậu thậm chí còn cao lên một quãng tám.
Không còn thời gian giải thích nữa, Thích Mê sau khi nói xin lỗi với tiểu Thành chủ liền tiến đến bế cậu ta vác lên vai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tiểu Thành chủ mặt đầy dấu chấm hỏi: "???"
“Tôi có vài học sinh vì một số nguyên nhân nên không thể tới gặp cậu, đành phải để tiểu Thành chủ chịu thiệt một chút tới gặp bọn họ rồi.” Cô lễ phép mỉm cười, kéo ngăn kéo ra, lục lọi tìm được mấy cái thẻ cư trú rồi bỏ chúng vào túi của cô.
Hoàng Chiêu ở một bên sửng sốt: Khá lắm, còn có thể làm như thế sao?
Tiểu Thành chủ cố gắng giãy giụa: "Thả ta xuống! Cô bây giờ với cướp có gì khác nhau! Ta, ta sắp tức giận rồi đấy! Mau thả ta xuống!"
"Tiểu Thành chủ, quy tắc cũng chỉ nói chúng ta không được phép [dùng bạo lực uy h.i.ế.p thợ săn], cũng không nói không được dùng nó đối với cậu, càng không nói chúng tôi không thể tự mình đến để kiếm thẻ cư trú có đúng không?" Thích Mê kiên nhẫn giải thích.
Tiểu Thành chủ: "?"
“Cô lợi dụng bug của quy tắc đấy à?!”
Tiểu Thành chủ giãy giụa càng mãnh liệt, vì hai tay của Thích Mê ôm chặt eo cậu ta nên cậu ta căn bản không thể trốn thoát, chỉ có thể dùng bộ đàm hét lớn kêu đám thợ săn gần đó tới cứu.
Hai thợ săn muốn ngăn cản Thích Mê lúc trước chưa đi được bao xa thì nhận được thông báo, vội vàng chạy trở về.
Tuy nhiên, ngay khi họ bước vào cửa, Thích Mê đã mở sẵn cửa sổ, giẫm lên bệ cửa.
Tiểu Thành chủ sợ hãi, không giãy giụa nữa: "Cô, cô muốn làm gì?"
"Tiết kiệm thời gian, đừng lo lắng, rất an toàn." Vừa dứt lời, Thích Mê không chút do dự vác cậu ta nhảy xuống.
"A a a, đây là tầng bốn, cô bị điên hả!" Tiểu Thành chủ thét lên, lấy tay bịt mắt lại.
Vừa hét xong câu này, quán tính khiến cậu ta có cảm giác toàn thân như bay lên không trung, sau đó nhanh chóng ngã xuống, bụng đập vào bờ vai gầy gò của Thích Mê, lập tức trở nên đau đớn.
"Ui da——" Tiểu Thành chủ bị đau, hoàn toàn từ bỏ việc phản kháng.
Lúc này, những thợ săn khác biết được tin tức cũng lần lượt đuổi theo, còn loáng thoáng nghe được âm thanh nhẹ nhàng của chốt an toàn được kéo lên.
“Tiểu Thành chủ của các người đang ở đây với ta, nếu các người nổ súng, cậu ta có thể sẽ không sống nổi đâu!” Thích Mê liếc nhìn bọn họ, nụ cười trên môi càng rực rỡ.
Nghe vậy, tiểu Thành chủ mới kịp phản ứng, vùng vẫy ra lệnh cho bọn họ bỏ s.ú.n.g xuống: “Đừng làm ta bị thương, các ngươi bị ngu sao!”
Lợi dụng khoảnh khắc đám thợ săn do dự, Thích Mê điều chỉnh tư thế, hơi nghiêng người về phía trước, vèo một cái biến mất trên đường phố.