Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 128



Đúng như dự đoán, câu hỏi của đại ca kia vang trên phát thanh.

"Mồi gì? Ý cô là sao?"

Tiểu Thành chủ vội vàng ngăn cản: "Suỵt-- ta đã bảo anh không được phép nói chuyện mà!"

"Nếu cậu không cho tôi lên tiếng, vậy mau nhanh chóng giải thích "mồi" là gì cho tôi! Chết tiệt, tôi vừa đưa cho cậu chiếc vòng tay! Cậu--"

Phát thanh bị tắt, âm thanh cũng đột ngột dừng lại.

Lúc này Thích Mê đang đứng trên đường, mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét của vị đại ca kia.

Để xác định chính xác vị trí, cô lần nữa tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Người chơi số 20, anh còn nghe thấy tôi nói không? Nếu không thoát được, anh có thể tìm cách ra tín hiệu cho tôi, tôi sẽ lập tức đi tìm anh!"

Bộ đàm im lặng, không có tiếng trả lời.

Hai thợ săn đang lang thang gần đó nghe thấy tiếng động, nhìn chằm chằm vây quanh Thích Mê với ánh mắt háo hức.

Thích Mê phớt lờ bọn hắn, tiếp tục tìm kiếm vị trí của vị đại ca kia.

Dù sao hiện tại trò chơi đang tạm thời bị tạm dừng, cho dù hai thợ săn có ở đây, cũng không thể hành động nếu không có sự chỉ dẫn của tiểu Thành chủ.

Đúng lúc này, có tiếng mở cửa sổ vang lên, cách đó vài trăm mét, một cánh tay vươn ra vẫy với cô:

"Này! Tôi ở đây! Cô có thấy tôi không?!"

Hai thợ săn nhìn nhau, lập tức ra tay ngăn cản Thích Mê: “Con mồi số 17, cô đang gian lận!”

Thích Mê hừ lạnh một tiếng, ném bộ đàm cho một người trong số họ, "Tôi dựa vào bản lĩnh của mình tìm được người mà gọi là gian lận? Tránh đường cho tôi!"

"Không thể!"

Hai người thợ săn hét lớn, rút s.ú.n.g ra và chĩa thẳng vào cô.

Thích Mê liếc nhìn bọn họ, nụ cười càng sâu hơn: “Các anh còn chưa nhận được chỉ thị nào, cho nên không thể bắn… Nếu ngay cả các anh cũng có thể phá quy tắc, tức là tôi cũng có thể rồi?”

Cô rút loan đao ra, tròng mắt xanh lam quỷ dị hiện lên: “Tôi vẫn luôn tuân thủ quy tắc, đừng ép tôi làm loạn ở đây.”

Thợ săn kinh hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trong lúc cả hai đang bối rối, Thích Mê nhanh chóng thực hiện một động tác giả, vòng qua họ và chạy về phía tòa nhà của ‘Thực’.

*

Mới vừa leo đến tầng bốn, liền nghe thấy trong đó có một gian phòng ồn ào không ngừng.

Người chơi số 20 tin lời cô nói là thật, gầm lên với tiểu Thành chủ đòi cậu trả lại chiếc vòng tay của mình.

Thích Mê đạp cửa mở ra, liền nhìn thấy một màn hết sức thú vị——

Vị đại ca kia một bên đưa tay ra ngoài cửa sổ để vẫy ai đó, tay còn lại bị một cậu bé khoảng bảy tám tuổi nắm lấy, dưới sức kéo của vị đại ca kia, cậu nhóc cứ thế dễ dàng bị kéo đến bên cửa sổ, lại phải dùng sức đem đại ca kia từ cửa sổ kéo về.

Nguyệt

Hai người cứ kéo đi kéo lại như vậy.

Nhìn thấy Thích Mê, đại ca kia hét lên như nhìn thấy người thân: “Cô chính là em gái vừa nói chuyện với tôi à? Cô thực sự đến cứu tôi! Tên nhóc này thực sự không phải là ‘thứ khốn kiếp’ mà chúng ta cần tìm kiếm, cậu ta là ‘mồi’ để lừa gạt chúng ta đúng không?”

"?"

Thích Mê tinh tế nhận ra sự khác biệt giữa giọng điệu nhấn mạnh của anh ta, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vội vàng cười xòa xin lỗi đại ca: “Thực xin lỗi, đại ca. Tôi chỉ nói dối anh để tìm ra tiểu Thành chủ, cậu ấy đúng thật chính là ‘Thực’ mà chúng ta muốn, anh không tìm nhầm, trong trò chơi không có cái gì gọi là ‘mồi’ cả, là tôi ngẫu nhiên bịa ra thôi. Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Tôi sai rồi."

Đại ca kia nghe xong sửng sốt, ngừng khóc rống lên: "Em gái, cô nói là cô sai á? Ý cô là dù tôi đưa chiếc vòng cho cậu ta thì tôi cũng sẽ không có chuyện gì?"

Thích Mê mỉm cười: “Sẽ không.”

"Trời ơi, lẽ ra cô phải nói với tôi sớm hơn chứ! Tên này dọa tôi đến mức hét lên, mệt cả người!" Anh ta bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế.

Biết Thích Mê vì để hoàn thành trò chơi mới không còn cách nào khác ngoài việc nói dối mình, đại ca số 20 cũng không quá để ý, sau khi trải qua khoảnh khắc hữu kinh vô hiểm, anh ta điềm tĩnh ngồi sang một bên.

“Ta đã nói với anh rồi, cô ta lừa anh, anh còn tin!” Tiểu Thành chủ tức giận hừ một tiếng, sau đó oán hận nhìn Thích Mê: “Trò chơi hay như vậy, tại cô mà hoàn toàn bị phá hỏng rồi!”

"Tôi dựa vào đầu óc của mình để tìm ra cậu, cái gì mà tôi phá hỏng chứ?" Thích Mê bước tới, đưa chiếc vòng tay ra trước mặt tiểu Thành chủ để cậu cởi ra.

Tiểu Thành chủ cảm thấy lần bị tìm thấy này thật bức bối, tuy không muốn nhưng lại không thể trách cô, chỉ có thể nhặt một dụng cụ nhỏ giống như cờ-lê trên bàn, tháo chiếc vòng tay số 17 xuống.

“Thẻ cư trú.” Thích Mê không rút tay lại mà thuận thế lật ngửa, các ngón tay xòe ra, lòng bàn tay hướng lên, hoàn toàn là một tư thế đòi đồ.

"..."

Tiểu Thành chủ liếc xéo cô, rút ra một tấm thẻ vuông có kích thước bằng thẻ ngân hàng ra từ ngăn kéo, bộp một cái đập vào tay cô.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com