Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 131



Nói đến đây, Thích Mê đột nhiên chuyển chủ đề, nhìn chằm chằm vào tiểu Thành chủ: “Thật ra nhìn theo hướng này, tiểu Thành chủ hình như đã bố trí rất nhiều nơi ẩn náu xuất sắc trong thành, phòng trẻ em này hẳn là một trong số đó, nếu không thì sẽ không tự nhiên có hai tấm vải trắng đúng kích cỡ trải sẵn trên sàn, đúng không?

Tiểu Thành chủ hất cằm: "Đúng vậy, ta rất công bằng! Chẳng qua đa số con mồi quá ngu ngốc!"

Hình Thiết Quân nhìn thoáng qua tiểu Thành chủ, tuy rằng biết đây là thiết kế của cậu, nhưng cũng không thể nuốt trôi cục tức này. Gã ném tấm vải trắng trong tay đi, bắt đầu nói như thể đang suy nghĩ lại: “Lần này đúng là tao sơ suất, nhưng các người có tin hay không, nếu lúc đó tao dùng tay chạm vào tường thì không một tên nhóc nào có thể sống sót!"

Thích Mê cười: “Ai nói với anh là tôi không có phương án dự phòng?”

Hình Thiết Quân giật mình.

Không chờ gã hỏi thành câu, Thích Mê đã trả lời trước: "Anh còn nhớ con bọ rùa nhỏ đã phá hỏng thiết bị của anh lúc trước chứ? Trước khi rời đi tôi đã để nó ở cửa phòng trẻ em này. Một khi có người tới, bất kể là ai chỉ cần ở trong căn phòng này 20 giây, con bọ rùa số 8 của tôi sẽ lặng lẽ bay lên vai người đó.”

Thích Mê nói tiếp: "Mặc dù tôi chưa có thời gian để quan sát sức mạnh có thể hủy diệt anh, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, nó thường d.a.o động trong giá trị khoảng 1000 đến 1500, nếu như anh phát hiện học sinh của tôi, bốn con bọ rùa trong tay học sinh của tôi sẽ bay lên người anh, mỗi con bọ rùa có sức tấn công là 105. Mà nếu có năm con bọ rùa ở trên người anh, nhiều nhất chỉ cần tấn công mười mấy lần trong mười mấy giây đồng hồ, tính mạng của anh sẽ không còn... Và tôi tin các học sinh của mình, chỉ cần mười giây thôi, bọn họ vẫn có đủ thời gian để chạy trốn."

“...”

Hình Thiết Quân đã hiểu rõ, nếu vừa rồi trong lúc lục soát gã thật sự tìm thấy mấy tấm vải trắng này thì gã cũng đã cách cái c.h.ế.t không xa.

Sau khi hung thủ bọ rùa bay đi, sẽ không ai biết gã đã c.h.ế.t như thế nào, chẳng thể đổ lỗi cho bất kỳ con mồi nào, cuối cùng đành phải cho đó là cái c.h.ế.t kỳ lạ.

Chiêu này của cô ta thật đúng là tuyệt diệu.

Tiểu Thành chủ càng nghe càng cảm thấy thuộc hạ của mình ngu ngốc và mất mặt, đứng dậy vỗ m.ô.n.g muốn đi.

Vừa tới cửa đã thấy một cô gái mặc đồ xanh lén lút lẻn vào.

Nhạc Tây rất kinh ngạc khi thấy cậu, sau đó cô ta vui mừng hỏi: "Cậu chính là ‘Thực" đúng không?!"

“……”

Tiểu Thành chủ nét mặt âm trầm, nhẫn nhịn cơn giận giúp cô nàng cởi bỏ vòng tay rồi nổi giận đùng đùng rời đi.

Nguyệt

*

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chỉ trong chưa đầy một giờ, đã đủ mười người đăng ký.

Cánh cửa đá nặng nề từ từ nâng lên.

Cánh cửa đá nặng nề từ từ nâng lên.

Thành phố Hoan Lạc nằm liền kề với Bất Dạ Thành, được tách riêng bằng cánh cửa đá kết hợp với vách tường này. Ngay khi cánh cửa đá được nâng lên, những tia sáng rực rỡ xuất hiện, chiếu xuống mặt đất dưới chân bọn họ.

Cửa đá nâng lên mang theo ánh sáng mạnh mẽ, giống như món quà đặc biệt rơi xuống trên người mỗi người.

Thích Mê và những người tiến hoá khác đều nhanh chóng quay đầu đi, đối với người đã quen nhìn trong bóng tối như bọn họ, ánh sáng thình lình nhìn thấy này có chút chói mắt.

Chỉ có bốn đứa trẻ là không sợ hãi nhìn vào ánh sáng, trông bọn chúng rất hào hứng.

Sau khi mắt đã thích nghi với ánh sáng, Thích Mê nhận ra phía trước là một hành lang không quá dài, giống như một con hẻm nhỏ hẹp, ở đầu hẻm có đứng một đôi nam nữ, cả hai người đều mặc bộ đồ công sở, nở nụ cười tiêu chuẩn với tám chiếc răng, chắc là người tới đón bọn họ.

Khi mười người sắp đi tới, hai người liền cúi đầu chào họ: "Chào mừng mọi người đến Bất Dạ Thành, xin xếp hàng theo trật tự và xuất trình thẻ cư trú của các vị.

Không muốn chen lấn với bọn họ, Thích Mê kéo đứa nhỏ xếp hàng cuối cùng.

Tuy rằng cách tòa Bất Dạ Thành này chỉ có một bước, nhưng quy trình lại rất phức tạp.

Chàng trai nghênh đón bọn họ ngồi ở trước bàn chịu trách nhiệm ghi thông tin của bọn họ, cô gái bên cạnh trông coi ba cái hộp vuông, lại bảo bọn họ rút ra thứ gì đó.

Khi nhìn thấy thẻ cư trú mà Thích Mê đưa, động tác của chàng trai dừng lại, đặc biệt ngẩng đầu nhìn cô: "Cô không phải người tiến hoá à?"

“Không phải.”

Chàng trai quay đầu nhìn về cô gái và trao cho cô một ánh mắt như đang tự hỏi liệu họ có cho phép trường hợp này vào được không, cô gái này hẳn là từng có kinh nghiệm xử lý trường hợp tương tự, sau khi gật đầu tiếp nhận thẻ cư trú của Thích Mê, cô ấy đứng dậy cùng chàng trai đổi vị trí, rồi ngồi trước máy tính.

"Cô Thích Mê, phiền cô và mấy đứa nhỏ hãy chờ ở đây, lát nữa sẽ có nhân viên phụ trách tới tiếp đón các cô." Cô gái nói một cách nhẹ nhàng nhưng rõ ràng không còn nhiệt tình, nụ cười trên mặt cũng chỉ là nụ cười nhạt nhẽo.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com