Thích Mê đã quá quen với sự vô lễ của nhiều người ở đây, cô vẫn có thể chấp nhận thái độ của cô gái này, ít nhất bề ngoài nhìn coi như lịch sự.
Sau khi nhập thông tin xong, cô gái lại nhẹ nhàng chỉ huy Thích Mê đến bên cạnh rút thăm: "Xin vui lòng rút ra năm chiếc vòng tay trong hộp màu trắng.”
Thích Mê nhìn qua ba chiếc hộp trên bàn được in logo lần lượt là sói, thỏ và cáo.
Màu trắng tương ứng với thỏ.
"Tại sao lại là màu trắng? Trước đó tôi nghe cô nói với bọn họ là có thể chọn bất cứ thứ gì họ muốn... Có phải chúng tôi đã bị bắt nạt khi không phải người tiến hoá không?" Thích Mê cau mày.
Cô gái mỉm cười, nghiêm túc đáp lại: "Tại sao cô lại nghĩ như vậy, thưa cô? Bất Dạ Thành luôn luôn theo đuổi phương châm ‘Hòa bình, yêu thương và cùng nhau phát triển’, chúng tôi làm sao có thể bắt nạt cô được? Thật ra, hiện tại các nguồn tài nguyên như thức ăn, điện năng và các vật dụng khác đều đang thiếu thốn nghiêm trọng. Chính quyền thành phố của chúng tôi đã áp dụng nguyên tắc "Người có khả năng phải làm nhiều việc hơn" để đảm bảo sự công bằng và chia cư dân trong thành phố ra thành từng khu vực. Hàng tuần, sẽ có một người đại diện cho khu vực tham gia đấu trường, người thắng cuộc sẽ nhận được nguồn tài nguyên phong phú, còn người thất bại có nguy cơ phải chịu đói…”
"Hôm nay những con sói, con thỏ và con cáo mà cô thấy chỉ là một vài người trong số chín khu vực của chúng tôi. Chúng tôi đưa ra khuyến nghị như vậy là để đảm bảo cân bằng số người trong khu vực, nhưng xin đừng lo lắng, chín khu vực này đều được mọi người tự do lựa chọn nên sẽ không xảy ra tình trạng tập trung nhiều người mạnh vào một nơi."
Thích Mê hơi suy nghĩ, quay đầu nhìn xung quanh một cái và thấy đúng như lời cô gái nói, Bất Dạ Thành này dường như chỉ có một số khu vực có đèn sáng, phía sau thật sự còn nhiều nơi chìm trong bóng tối.
Có gì đó đang diễn ra trong nội bộ thành phố.
Hiện tại, đường phố mà bọn họ đang đứng có in hình một con hổ lớn trên mặt đường bê tông, có lẽ đó là khu vực tốt nhất trong thành phố, nếu không cũng sẽ không đặt cánh cửa mở thông với Thành phố Hoan Lạc ở đây.
"Nghĩa là, khu vực thỏ có ít người hơn phải không?" Thích Mê nhìn chằm chằm cô gái.
Cô gái gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại nó là khu vực có ít người nhất trong chín khu vực.”
“Sức chiến đấu của họ như thế nào?”
“Điều này..." Cô gái cười lúng túng, có vẻ như chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời.
Vậy hẳn là rất yếu rồi?
Thích Mê suy nghĩ một chút, nhìn xuống mấy đứa trẻ: "Chúng ta chọn con thỏ, có được không?”
Tuy rằng bốn đứa trẻ nghe không hiểu gì, nhưng trong đầu óc trẻ thơ của bọn nhỏ đều nghĩ rằng sói xám và cáo biết nói dối không nghe lời, vì thế dù không hiểu gì thì bọn trẻ cũng đều đồng lòng chọn con thỏ.
Nguyệt
Sau khi nhận được đồng ý, Thích Mê đưa tay vào chiếc hộp màu trắng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Được rồi, chúng ta hãy chọn con thỏ."
Lý do Thích Mê nghe theo lời đề nghị chọn con thỏ, chủ yếu là vì hai lý do:
Thứ nhất là bởi vì khu vực thỏ ít người, sẽ có ít người tiến hoá, nghe có vẻ yếu ớt nên bọn nhỏ ở đó sẽ an toàn hơn.
Thứ hai là bởi vì Đỗ Thụy và Lãng Dữ, nếu muốn duy trì sự cân bằng, thì ngày mai hộp rút thăm khu vực thỏ cũng sẽ ở đây. Dựa vào thái độ hôm nay của cô gái, rất có thể cô ấy cũng sẽ đề nghị nhóm của Lãng Dư chọn khu thỏ.
Cứ như vậy, khả năng bọn họ ở cùng một khu là khá lớn.
Năm người đeo vòng tay có hình con thỏ đứng chờ bên cạnh.
Sau một lúc, một chiếc xe mui trần đi tới, người đàn ông mặc đồng phục tài xế lịch sự chào đón năm người bọn họ lên xe.
“Cô Thích, chúng ta đi đâu vậy?” Triệu Nhất Triết ôm tay Thích Mê hỏi.
Thích Mê trả lời: "Đi đến khu Thỏ mà chúng ta đã chọn.”
Vương Tiểu Hổ ngồi đối diện Thích Mê, bị Dương Thắng Tráng và Ngô Mộc Thần ép vào giữa, đôi mắt nhỏ sáng ngời quan sát đường phố sáng đèn xung quanh, một lát sau, cậu bé tò mò hỏi: "Cô Thích, tại sao bọn họ đều nhìn chúng ta vậy?"
Dương Thắng Tráng cũng nhận thấy điều này: "Đúng vậy, những người ngoài hành tinh đều đang nhìn chúng ta.”
Thích Mê nhìn về phía những người qua lại trên đường phố và phát hiện bọn họ nhìn các cô giống như đang nhìn những con khỉ... Tất nhiên, có thể trong mắt những người đó, bọn cô - những người không tiến hoá này chỉ có thể là ‘con khỉ".
*
Xe mui trần rời khỏi khu Hổ, đồ án trên đường phố liền biến thành sói, vẫn là đèn đuốc sáng trưng.
Hộp rút thăm ở bên kia cho thấy khu vực này ít người, nhưng mạnh mẽ.
Ngay cả ánh mắt từ người qua đường cũng gây áp lực rõ rệt hơn.
Rẽ qua khu sói chính là một vùng tối tăm, hình ảnh hươu sao đáng yêu trở nên có chút buồn tẻ ở trong bầu không khí này.