Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 133



Ban đầu, Thích Mê tưởng rằng khu Hươu đã thê thảm lắm rồi, kết quả vừa tới khu Thỏ, Thích Mê liền trợn tròn mắt ngỡ ngàng.

Xung quanh toàn bộ đều là những ngôi nhà trệt thấp bé, rải rác từng căn nhà cấp bốn.

Trên bức tường gạch đỏ ở cửa khu có in hình con thỏ trắng lớn, giống như nhảy qua thời đại đi đến những ngày tháng làm việc vất vả.

Ở nơi giao nhau giữa khu thỏ và khu hươu có một chuỗi khách sạn tiện lợi, xem như tương đối hiện đại, sau khi xe mui trần dừng lại, tài xế lịch sự bảo bọn họ xuống xe và nói họ hãy tạm thời ở đây trước, chờ người đảm nhiệm của khu Thỏ đến đón.

Sau khi xe chạy đi, đường phố trở nên yên tĩnh tột cùng, khách sạn tiện lợi ở hai khu này càng thêm ảm đạm.

Thích Mê không khỏi cười tự giễu.

Cô đã tính toán ngàn lần, chỉ cho rằng ở đây thiếu thốn thực phẩm và không có ánh sáng, nhưng không ngờ tài nguyên xây dựng của khu Thỏ cũng là kém nhất.

Cô mở đèn chiếu bằng điện thoại di động, đang suy nghĩ trong đầu phải làm thế nào để cho bọn nhỏ chấp nhận được nơi này, lúc này, Ngô Mộc Thần vẫn buồn bực không rên lại bất ngờ mở miệng:

“Thật tốt, giống như về nhà bà ngoại vậy.”

Bị những lời này ảnh hưởng, Dương Thắng Tráng cũng hào hứng gật đầu: "Đúng vậy, quê của tớ cũng giống thế, quê tớ nuôi thật nhiều heo, còn có gà con nữa! Vào dịp Tết, chúng tớ còn ngồi cùng nhau gói sủi cảo, thật là vui!”

Vương Tiểu Hổ nghe lời chỉ nghe được một nửa, trừng hai mắt nhỏ tìm kiếm: "Cái gì, sủi cảo, tớ rất thích ăn sủi cảo, ở đâu ở đâu?!"

Thích Mê thở dài, sờ sờ đầu nhỏ của cậu bé: "Cô Thích hứa với em, sẽ có sủi cảo nhưng phải chờ thêm một vài ngày nữa... Chúng ta vào nghỉ ngơi trước chờ đồng đội còn chưa hoàn thành xong nhiệm vụ đến đây được chứ?"

“Dạ!”

Bọn nhỏ cũng không bởi vì hoàn cảnh mà ảnh hưởng tâm trạng, theo sau Thích Mê đi vào khách sạn.

Các thiết bị trong khách sạn mặc dù cũ kỹ, nhưng lại sạch sẽ đáng kinh ngạc, quẹt tay lên quầy lễ tân cũng không thấy bụi.

“Chỉ biết chèn người vào chỗ này! Mả cha nó, không có lương thực có nhiều người hơn thì có ích lợi gì?" Giọng của một người phụ nữ vang lên, người chưa thấy đâu tiếng đã tới trước, bà ta vừa hét to mắng chửi vừa đi vào hành lang, thấy Thích Mê dẫn theo bốn đứa nhỏ, bà ta hơi ngơ ngác, sau đó mày nhíu càng sâu, "Thôi rồi, còn có bốn cái lề mề, xem ra khu Thỏ của tôi chắc chắc không còn hy vọng gì rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Người phụ nữ mặc một kiện quân phục, đầu tóc rối tung hơi hỗn độn, khoé mắt tuy rằng có thể nhìn ra đã lớn tuổi, nhưng so với đông đảo người tiến hóa trong Bất Dạ Thành cũng được xem như là một mỹ nữ.

Ngũ quan của bà ta không có nhiều thay đổi, đôi tay cũng không có màng, hẳn là người chơi ngày tận thế.

Thích Mê nhìn bà ta, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau khi hiểu được lời bà ta nói, cô liền không khách khí đáp lại: “Nếu như chúng tôi không đến, đám người ở khu Thỏ xem ra lợi hại lắm nhỉ.”

Vốn tưởng rằng hai người cô một lời tôi một ngữ sẽ xảy ra một trận giằng co, nào ngờ người đàn bà quét mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách một cách kỳ quái: “Này, khinh thường người khu Thỏ của tôi như vậy sao? Vậy mời cô ra ngoài đừng tiến vào, đi tới khu khác, xem có nơi nào muốn các người hay không!”

Nói xong, bà ta khoác lên mình áo khoác quân phục, ngồi lên trên chiếc sô pha cũ nát. Thấy Thích Mê đứng đó không đi, bà ta còn rất không kiên nhẫn xua xua tay với cô, “Ra cửa rẽ trái không tiễn! Mang theo bốn cái chân sau của cô rồi nhanh chóng ra ngoài!”

“Bọn cháu không phải chân sau!” Triệu Nhất Triết núp sau lưng Thích Mê, thò nửa cái đầu ra nói.

Nguyệt

Vương Tiểu Hổ kéo kéo tay Thích Mê, giơ tay chỉ vào người phụ nữ: “Cô giáo Thích, bà dì này hung dữ quá, em không thích bà ta.”

Người phụ nữ vừa nghe xong, uể oải nhấc mí mắt: “Này, làm như tôi thích nhóc lắm! Xem lại cái đầu nhỏ của nhóc đi, lớn lên giống với trứng kho… Đi đi đi, ra ngoài nhanh đi!”

“!”

Vương Tiểu Hổ cứng đờ người.

Bà ta đã nói như vậy rồi, ở lại sẽ càng thêm xấu hổ hơn.

Bốn nhãi con ghim thù, lần lượt túm lấy Thích Mê kéo ra ngoài.

Không nghĩ tới Thích Mê chẳng những không đi, ngược lại còn nắm bọn chúng đi đến lầu hai của khách sạn.

Người phụ nữ thấy vậy thì từ ghế sô pha nhảy dựng lên: “Này này này, cô làm cái gì vậy? Không phải kêu mấy người đi sao, cô không nghe hiểu được tiếng người à?”

Thích Mê dừng bước, vừa buồn cười lại vừa tò mò nhìn chằm chằm về hướng bà ta: “Nhìn dáng vẻ của bà, hẳn bà là người chơi, khu Thỏ này cho bà cái gì mà khiến mà muốn bà bảo vệ nó như thế?”

“Tôi bảo vệ cái gì? Tôi chỉ đơn thuần là không quen nhìn các người mà thôi.” Người phụ nữ trợn trắng mắt, “Trong trò chơi ngày tận thế này tự nhiên còn mang theo mấy đứa trẻ con, không biết cô nghĩ như thế nào, thật sự là sợ đời quá dài!?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com