Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 136



Khu trưởng khu Thỏ cười rạng rỡ, vỗ vỗ chiếc xe tróc sơn màu xanh ở bên cạnh, sau đó vẫy vẫy tay với Thích Mê: “Mau xuống đây đi, tôi lái xe chở các người đi xem căn phòng đã chuẩn bị cho mấy người!”

Thích Mê nghiêm túc quan sát một lát, người này giơ tay nhấc chân đều tản ra sự giản dị, nhiệt tình cũng không giống như là giả vờ, hoàn toàn khác biệt với những người tiến hóa vênh mặt hất hàm mà cô đã từng gặp qua.

Không khác biệt so với lời Tề Tư Vân nói.

Sau khi bọn nhỏ mang giày xong xuôi, Thích Mê liền dắt bọn chúng xuống lầu.

Tề Tư Vân đã đi đến cửa hàn huyên với khu trưởng khu Thỏ, trong tay còn ôm năm món đồ hộp như lời trong miệng bà ta nói.

“Tôi nghĩ rằng cô đừng nên để bọn nhóc đi, để bọn chúng ở đây với tôi, căn phòng kia của cô mùa đông lọt gió mùa hè mưa dột, đem mấy chân sau đi kẻo lại khiến chúng sinh bệnh.” Nói xong, Tề Tư Vân thấy Thích Mê mang theo mấy đứa nhóc lại đây, mím môi, nói tiếp, “Thấy không, một đám nhóc mới có ba bốn tuổi, đừng mang chúng đi nữa.”

Khu trưởng khu Thỏ tựa hồ như bị bà ta thuyết phục, nét mặt chợt hiện lên khó xử: “Nhiều con nít như vậy, căn phòng kia thật sự không thích hợp để bọn chúng ở, chắp vá thêm người lớn còn phải tính lại nữa là.”

“Cũng được, thế ông đem đồ hộp ở khách sạn đến cho mấy đứa chúng nó đi, năm cái hộp này hôm nay xem như tôi mượn cho bọn nhóc.” Tề Tư Vân cười nói.

Thấy hai người bọn họ gần như đã quyết định xong, Thích Mê cũng không nói thêm gì nữa, rốt cuộc ngay cả cô cũng cảm thấy bọn nhỏ ở đây vẫn là thuận tiện hơn, ít nhất nơi này sạch sẽ, có nhà vệ sinh riêng biệt, chỉ là không có điện.

Cô cười lễ phép với khu trưởng khu Thỏ, dò hỏi một chút về công tác cũng như sinh hoạt hàng ngày của khu Thỏ, để sau đó có thể nhanh chóng nhập gia tùy tục.

Khu trưởng khu Thỏ lắc đầu, khó xử nhìn về phía Tề Tư Vân: “Sắp xếp… hình như mỗi ngày khu Thỏ của chúng ta cũng không cần phải sắp xếp gì nhỉ?”

Tề Tư Vân cười nhạt, không nể mặt mà lập tức phàn nàn: “Chẳng phải là người của khu Thỏ mỗi ngày đều canh giữ địa bàn tưới nước, bắt côn trùng, không có việc gì thì hay ra ngoài săn bắt gì đó à. Mà thường thì người của khu chúng ta luôn không bắt được gì nên cứ tụ tập lại với nhau để tâm sự hóng hớt, toàn là một đám người chẳng khác gì các cụ già về hưu, còn có thể sắp xếp cái gì đây?”

Khu trưởng khu Thỏ bị bà nói đến mức không cãi lại được, sau khi im lặng một hồi lâu, ông mới nghĩ ra cách để đáp lại, ngượng ngùng cười: “Khu Thỏ của chúng ta, mọi người sinh hoạt theo Phật Giáo, không có sắp xếp gì cả, ở chỗ này vô cùng tự do…”

“Không phải tự do mà là quá tự do, không có việc gì để làm cả.” Tề Tư Vân lại một lần nữa phản bác.

Khu trưởng khu Thỏ: “......”

Khu trưởng khu Thỏ không thể chịu đựng thêm lời lẽ của Tề Tư Vân, vội vàng lấy cớ có việc, chuyển hướng xe ba bánh chuẩn bị đi sang chỗ khác.

“Chờ một chút khu trưởng.” Thích Mê đột nhiên gọi ông lại, “Ở nơi này của mọi người có loại máy phát điện nhỏ nào hay không? Đồ hư hỏng cũng được, tôi có thể sửa.”

Cô có cảm giác đến Bất Dạ Thành này sẽ gặp phải nhiều chuyện, cô hi vọng bọn nhỏ có thể sinh hoạt trong hoàn cảnh có ánh sáng.

Khu trưởng và Tề Tư Vân liếc nhìn nhau một cái, Tề Tư Vân đồng ý với lời đề nghị, thử tính toán: “Khách sạn có một máy phát điện nhỏ đã bị hỏng từ rất lâu về trước, hỏng đến nỗi không còn nguyên vẹn, cô có thể sửa không?”

Thích Mê gật đầu: “Chỉ cần có thể tìm được vật liệu là tôi có thể sửa.”

“Nhưng nơi này của chúng tôi không có nhiên liệu, xăng và dầu diesel gì đó chỉ có ở những khu vực có đèn chiếu sáng, cho dù cô sửa được rồi, khả năng hoạt động được cũng rất thấp. Mà nếu muốn có được loại nhiên liệu này, chỉ có thể thông qua việc giành được thắng lợi trên đấu trường.” Khu trưởng nói, “Nhưng khu Thỏ của chúng ta đã quyết định sẽ không tham dự đấu trường, cho nên có thể tôi sẽ không giúp cô được.”

Thích Mê rũ mắt suy nghĩ, lại ngẩng đầu: “Tôi có thể đi ra khỏi Bất Dạ Thành chứ?”

Khu trưởng: “Mỗi người chỉ được ra ngoài một lần, lính canh sẽ tiến hành quản lý vô cùng nghiêm khắc.”

“Không sao hết, có thể đi ra ngoài là được, ngày mai tôi sẽ ra ngoài một chuyến.”

Khu trưởng há miệng thở dốc, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng ông không nói gì hết, xoay người lái chiếc xe ba bánh cũ kỹ, kẽo kẹt kẽo kẹt mà chạy về phía trong thôn.

Nguyệt

*

Nửa giờ sau, Thích Mê vất vả lắm mới có thể dỗ bọn nhỏ nghịch ngợm ngủ, lại nghe thấy giọng nói hô to ở dưới lầu.

Cô vội đi đến bên cửa sổ, phát hiện khu trưởng lái xe ba bánh kéo theo không ít phế liệu trở về, còn có những gói đồ hộp giản dị, chất thành một núi nhỏ.

Thích Mê nhẹ nhàng khép cửa khép, chạy xuống lầu.

“Tôi cũng không biết rốt cuộc cô muốn vật liệu gì, cô nhìn thử xem trong đây có cái nào sử dụng được không?” Khu trưởng nói.

Đống vật liệu này đều là do ông tự tay đi từng nhà xin, tuy rằng ngoài miệng nói không giúp được, nhưng ông vẫn dùng hết khả năng của mình giúp Thích Mê thu thập được nhiều món đồ như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Dây điện thừa thải, tấm sắt cũ, cây búa, cờ lê… Cái gì cần cũng đều có.

“Đồ dùng đã khá đầy đủ rồi, cảm ơn ông nhiều, khu trưởng.” Thích Mê gật đầu nói lời cảm ơn với ông.

“Không cần không cần.” Khu trưởng vẫy vẫy tay, sau khi quay xe đi, ông tiếp tục nói: “Ở đây có hai mươi mốt món đồ hộp, hẳn là có thể đủ cho mấy người ăn mấy ngày, nếu không đủ, cô có thể vào trong thôn hỗ trợ trồng ít đồ gì đó. Đây đều là tấm lòng của mọi người, ban đầu vốn chỉ có mười lăm hộp tôi, nhưng họ vừa nghe có thêm bốn đứa trẻ tới thì mỗi nhà lập tức đưa ra thêm ít nhất một phần.”

Thấy Thích Mê sửng sốt, Tề Tư Vân đi tới vỗ vào bả vai của cô: “Sững sờ cái gì? Để chúng tôi dọn đồ giúp cô, đi lo chuyện của mình đi.”

Thích Mê nhếch môi, vô cùng kinh ngạc với sự hiếu khách của khu này.

Đặc biệt là khi cô đã gặp qua rất nhiều những người tiến hóa kiêu ngạo, kiểu giúp đỡ lẫn nhau thông thường này trở nên vô cùng khó thấy.

“Hiện tại xem như tôi đã có lý do để ở lại khu Thỏ rồi.”

Thích Mê tiến lên nhận đồ hộp trong tay Tề Tư Vân.

Tề Tư Vân nhìn chằm chằm cô hai giây, mỉm cười, sau đó xoay người đem những đồ hộp còn lại lên khách sạn.

Ba người nhanh chóng mang những thứ này cất vào nhà kho của khách sạn.

Không dám rời xa bọn nhỏ quá lâu, Thích Mê mang theo chiếc máy phát điện nhỏ cũ kỹ cùng với một ít dụng cụ ngồi ở cửa hành lang, vừa canh bọn trẻ ngủ vừa sửa máy phát điện, không hề chậm trễ.

*

Vốn tưởng rằng có thể dành chút thời gian để ở một mình, nhưng không bao lâu, dưới lầu liền truyền đến âm thanh ồn ào.

Tề Tư Vân như đang cùng một người đàn ông nói chuyện, ngay sau đó tiếng bước chân của hai người đi lên phía cầu thang dần trở nên dồn dập.

Thích Mê ngồi xếp bằng ở dưới đất, không chút để ý liếc mắt đảo qua hướng cửa cầu thang, vừa lúc thấy Hình Thiết Quân, hóa ra là tới tìm cô.

Cô thu hồi ánh mắt, làm như không thấy, tiếp tục dùng d.a.o cắt những dây điện không còn dùng được của máy phát điện.

Hình Thiết Quân sẽ không đến tìm cô mà không có việc gì, gã vô cùng tự tin bước lên: “Này, Sĩ quan Tiên phong của chúng tao đang tìm mày, nhanh chóng đi theo tao ngay.”

“Ngày mai đi, hôm nay tôi không rảnh.” Thích Mê không ngẩng đầu lên, trả lời.

Dường như Hình Thiết Quân đã quen với tính tình kiêu ngạo này của cô, gã không giận mà còn nở nụ cười, độ cong trên môi càng lớn hơn: “Nhắc nhở mày lần nữa, tao nói Sĩ quan Tiên phong của chúng tao đang tìm mày, mày có tư cách gì mà nói không rảnh? Nói cho mày biết, nếu dám chọc giận Sĩ quan Tiên phong của chúng tao thì đừng mong có miếng ngon ở Bất Dạ Thành này nữa. Tao nói có đúng không?”

Gã quay đầu lại nhìn về phía Tề Tư Vân, dùng ánh mắt uy hiếp, ra hiệu Tề Tư Vân phụ họa cho mình.

Không ngờ tới Tề Tư Vân không làm theo kịch bản, mắt trợn trắng xoay người sang chỗ khác, độc miệng trước sau như một: “Sao mà tôi biết được? Tôi chưa từng gặp cậu ta bao giờ!”

Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ cứng đờ của Hình Thiết Quân, Thích Mê không khỏi cười trộm.

“Tốt lắm, khu Thỏ các người muốn nhảy nhót trêu ngươi Sĩ quan đúng không?” Lúc trước đã bị Thích Mê chế giễu là có thù mà không có báo, hiện tại bị người phụ nữ độc miệng Tề Tư Vân này chế nhạo, Hình Thiết Quân giận đến tím người.

Kết quả những lời nói này vừa nói ra, Tề Tư Vân lại nhỏ giọng phản bác: “Con thỏ vốn dĩ có bản năng thích nhảy, nhảy nhót chẳng phải chuyện thường tình sao? Không nhảy thì người ta sẽ gọi là con rùa...”

Thích Mê không nhịn xuống cười phá lên.

“Con đàn bà xấu xí này, ông đây thấy mày đang muốn tìm cái c.h.ế.t đấy!” Hình Thiết Quân hét lớn một tiếng rồi lao về phía Tề Tư Vân.

Thích Mê thấy tình thế không ổn, vội vàng đứng dậy.

Nhưng không đợi cô ngăn cản, Tề Tư Vân đã sớm bỏ trốn mất dạng, Hình Thiết Quân vừa mới chạm vào bà ta, bà ta đã chui thẳng vào vách tường dày, Hình Thiết Quân chỉ có thể đánh vào bức tường trong tuyệt vọng.

Kỹ năng của Tề Tư Vân chính là có thể tùy ý ẩn nấp trong đá, tường, xi măng, tuy rằng không có năng lực chiến đấu, nhưng kỹ năng chạy trốn phải nói là tuyệt vời, người bình thường khó có thể bắt được.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bà đã có thể trốn thoát khỏi tay Hình Thiết Quân, vừa ló đầu ra khỏi trong bức tường, vừa cố ý làm mặt quỷ với anh ta.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com