Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 137



Hình Thiết Quân biết rằng nếu tiếp tục dây dưa khẳng định sẽ bị hai người phụ nữ này trêu chọc đến chết, dứt khoát gửi tối Hầu Thư tới Thích Mê:

“Tao hỏi lại một lần nữa, Sĩ quan Tiên phong muốn gặp mày, mày có đi hay không?”

“Tôi cũng lặp lại lần nữa, hôm nay tôi không rảnh, ngày mai lại nói.” Thích Mê lại tiếp tục ngồi xếp bằng, bây giờ cô đang trông chừng mấy đứa nhỏ, sao có thể chạy tới gặp Sĩ quan Tiên phong.

Hình Thiết Quân giơ tay chỉ vào mặt hai người, tức giận vô cùng, ném xuống một câu: “Được lắm, các người chờ đó!!!”

Gã căm hận đạp đổ cửa cầu thang, quay đầu chạy xuống lầu, đóng sầm cửa khách sạn lại, ở lầu hai còn có thể nghe thấy tiếng vang lớn.

Thích Mê tặc lưỡi, khẽ mở cửa phòng nhìn vào trong.

Nguyệt

Không sao, bọn nhỏ chỉ trở mình, ngủ rất ngon.

Tề Tư Vân từ vách tường đi ra, đánh giá Thích Mê: “Vì sao Sĩ quan Tiên phong lại theo dõi cô?”

“Hẳn là bởi vì tôi đã g.i.ế.c c.h.ế.t một tay chân của anh ta.” Thích Mê nhàn nhạt trả lời, tiếp tục cắt dây điện.

Cảm giác Tề Tư Vân đứng sau một hồi lâu vẫn không có động tĩnh, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, đón nhận biểu cảm không thể tin được của Tề Tư Vân.

“Cô? Giết tay chân của Sĩ quan Tiên phong?” Tề Tư Vân không dám tin hỏi lại lần nữa, bà nhìn Thích Mê từ đầu đến chân, thế nào cũng không nhìn ra dáng vẻ có thể động tay động chân với người khác. Huống chi trong Bất Dạ Thành này ai cũng biết mấy thủ hạ của Sĩ quan Tiên phong có biết bao nhiêu lợi hại, một cô gái nhỏ bé như vậy có thể g.i.ế.c được tay chân của Sĩ quan Tiên phong?

Bà vẫn không thể tin được.

Thích Mê không muốn lãng phí thời gian giải thích, chỉ mỉm cười nhún vai, ý tứ rõ ràng: Tin hay không thì tùy bà.

Thấy cô cúi đầu nghiêm túc sửa chữa máy phát điện, cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, Tề Tư Vân đứng ở đây chỉ càng thêm phiền phức đành xoay người đi xuống lầu.

Bà vẫn luôn nằm ở trên ghế sô pha trông chừng suốt đêm, định có động tĩnh gì sẽ lên trên lầu báo tin. Vốn tưởng rằng Sĩ quan Tiên phong sẽ tức giận đến đây bắt người, kết quả cả một đêm đều không có chuyện gì xảy ra cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chuyện xấu không tới, mà “chuyện tốt” lại xuất hiện.

Hầu Thư cầm một bộ sườn xám đỏ rực đến chói mắt đứng ở cửa khách sạn, đi theo sau cậu ta là Hình Thiết Quân và bốn người đến từ khu Hổ tới để hóng hớt.

“Sĩ quan Tiên phong muốn lấy cô làm vợ… Tôi hy vọng cô tự nguyện đi theo chúng tôi, đừng có mà không biết tốt xấu.” Từ đầu đến cuối Hầu Thư đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Thích Mê, giọng nói cũng tự động mà nhỏ nhẹ hơn.

Hình Thiết Quân vừa nghe được giọng nói yếu ớt này của cậu ta lập tức nổi giận, đứng ở đằng sau đạp một cái lên eo của Hầu Thư: “Ngựa chiến chưa ăn cơm à, nói lớn lên!”

Hầu Thư nhắm mắt, cắn răng lặp lại lời nói: “Sĩ quan Tiên phong muốn cưới cô làm vợ! Cô mau chóng đi thay quần áo rồi đi theo chúng tôi, đừng có mà không biết tốt xấu!”

Thích Mê đứng cách cậu ta tầm hai mét, ghét bỏ che lỗ tai lại: “Tôi không bị điếc, không cần nói lớn tiếng như vậy.”

Hình Thiết Quân khoanh tay cười khanh khách: “Nghe thấy chưa? Cô cũng rất may mắn đấy, được Sĩ quan Tiên phong của chúng tôi coi trọng. Cô nói xem, hôm nay, Sĩ quan Tiên phong của chúng tôi đã đợi cô cả đêm, quá nhân nhượng với cô rồi, tôi khuyên cô nhanh chóng thay quần áo đi cùng chúng tôi, bằng không, mấy anh em chúng tôi sẽ giúp một tay để cô thay quần áo nhanh hơn.”

Nói xong gã quay đầu lại nháy mắt với bốn người anh em trong khu Hổ, mấy người đàn ông hiểu ý nhau đồng loạt xắn tay áo, cười đến đáng khinh.

Tề Tư Vân cảm thấy chột dạ khi nhìn thấy tư thế của sau người này, bà lặng lẽ đi đến phía sau lưng Thích Mê, kéo kéo góc áo của cô: “Trước tiên cô cứ đi trốn đi đã, tôi đi tìm khu trưởng.”

Nói xong, không đợi Thích Mê đáp lại, bà lập tức chuẩn bị chui vào con đường xi măng ở dưới chân trộm trốn đi.

Nhưng mà thân thể của bà vừa chui vào được một nửa, vừa mới đến phần eo thì đã nhìn thấy một người đàn ông của khu Hổ đột nhiên giậm chân, ngay sau đó con đường xi măng này đã bị biến thành băng.

Kỹ năng của Tề Tư Vân chỉ có thể có tác dụng với gạch đá xi măng, không đối phó được với băng nên lâm vào tình cảnh vào không được mà ra cũng không xong, cuối cùng đành chịu rơi vào kết cục bị chặn hai đầu.

Hình Thiết Quân vui vẻ vỗ tay hai cái cho hả giận, gã cười nói: “Chạy đi, dám chạy cơ à, để tôi xem bà có thể chạy như thế nào! Cứ ngoan ngoãn chịu đông cứng ở chỗ này đi!”

Tề Tư Vân chống tay mặt đất như muốn thử xem có thoát thân ra được hay không, nhưng tất nhiên là vô ích, băng dường như đã thấm sâu xuống nền đất, gắt gao bao vây lấy nửa người dưới của bà, cái lạnh đã lan đến tận từng cơ quan nội tạng.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com