Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 143



Nghe tiếng cô khóc càng lúc càng to, Hầu Thư kinh hãi, đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho cô nhỏ giọng, sau khi xác định xung quanh không có ai, cậu ta thì thào an ủi cô: “Trời còn chưa sập, cái gì mà c.h.ế.t với không chết? Cho tôi chút thời gian nghĩ cách giải quyết, nếu thực sự không được thì tôi sẽ lén đến gặp chị Thích Mê để bàn bạc, xem chị ấy có cách gì không."

Ngu San sợ mình quá lớn tiếng, vội vàng bịt miệng, khe khẽ hỏi: "Tôi thật sự có thể ra ngoài sao?"

"Tất nhiên có thể."

Hầu Thư nói chắc như đinh đóng cột, quả thực khiến Ngu San an tâm rất nhiều.

Cậu ta lấy chìa khóa mở ra một căn phòng trống, ra hiệu cho Ngu San ở bên trong đợi.

Tuy nhiên, vừa bước vào không được bao lâu, Ngu San bỗng nhiên ngã nhào trên sàn, da trên mặt tựa như phồng lên, sau vài giây lại xẹp xuống, giống như có thứ gì đó đang chơi đùa trên mặt cô, cứ mỗi lần nó chuyển động là một lần cô phải chịu nỗi đau đến cùng cực.

A–-! ! !

Một tiếng hét thảm thiết đinh tai nhức óc phát lên, phá vỡ sự im lặng.

Hầu Thư chân tay luống cuống đứng ở bên cạnh: "Đừng sợ. Đây có thể là do cơ thể cô đột nhiên xuất hiện một năng lực mới, chờ cơ thể cô tiếp nhận, chịu đựng vượt qua giai đoạn này là được rồi."

"Nhưng tôi đau quá — đau quá —!!!" Ngu San đau đớn lăn lộn trên mặt đất, từng hạt mồ hôi lạnh lớn bằng hạt đậu rớt xuống sàn.

Sĩ quan Tiên phong và Kiều Dã vừa rồi cũng nghe thấy tiếng động, đi tới.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Sau lần ồn ào vừa rồi, Sĩ quan Tiên phong đã không còn nhiều kiên nhẫn nữa, bây giờ lại nhìn thấy làn da phồng lên kỳ lạ trên mặt cô ấy, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Hầu Thư đảo mắt, lập tức đáp: "Sĩ quan Tiên phong, trạng thái này cho thấy có lẽ cô ấy đã bị lây nhiễm "vật chất tối" rồi."

Sĩ quan Tiên phong cau mày: "Ý cậu là gì?!"

"Là do quái vật của tận thế đã xâm nhập vào cơ thể của cô ta, muốn dùng thân thể của cô ta làm vật chứa."

“Vậy nên làm gì?” Sĩ quan Tiên phong trầm mặt.

Hầu Thư cúi đầu: “Theo kinh nghiệm của tôi, một cơ thể bị vật chất tối nhắm tới sẽ không thể trốn thoát. Chúng sẽ ăn từng chút từng chút một nội tạng của cô ấytừ trong ra ngoài, cho đến khi cơ thể lấp đầy vật chất tối mới thôi… Vật chất tối giống như một loại bệnh dịch, đã bị nhiễm bệnh thì không thể trốn thoát, vì sự an toàn của ngài, Sĩ quan Tiên phong, tôi khuyên tốt nhất ngài nên tránh xa cô ấy ra.”

Sĩ quan Tiên phong vô thức bịt chặt miệng và mũi, lùi ra ngoài cửa: "Cậu không lừa tôi chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hầu Thư: "Tuyệt đối không! Làm sao tôi dám lừa ngài!"

Sĩ quan Tiên phong tỏ vẻ chán ghét: "Vậy cậu nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?"

“Đuổi cô ấy ra khỏi Bất Dạ Thành, tránh làm lây lan đến người trong thành phố.”

“…” Sĩ quan Tiên phong trầm ngâm nhìn Hầu Thư hai giây, suy tính một lúc mới nói: “Chỉ sợ đuổi khỏi Bất Dạ Thành thôi thì không an toàn, không bằng ném cô ta vào trong lò đốt rác đi.” Vừa nói, hắn vừa nhìn sang Kiều Dã đi cùng mình: “Cậu đi làm.”

"Hả?" Kiều Dã sửng sốt.

Sĩ quan Tiên phong đã không còn đủ kiên nhẫn để lôi thôi với bọn họ, quay người lại, lạnh lùng nói: "Nếu cậu còn muốn ở lại Bất Dạ Thành, hãy làm theo những gì ta nói!"

"Vâng!"

Sau khi anh ta rời đi, một hồi lâu sau Kiều Dã vẫn chưa lấy lại được tinh thần, đứng đó nhìn Ngu San đang gào thét đau đớn.

Hầu Thư nhịn không được, đập vào người cậu ta một cái: "Anh còn đứng ngây ra đó à! Sao không nhân cơ hội đưa bạn gái anh rời khỏi thành Bất Dạ Thành đi?!"

Kiều Dã khó hiểu: “Nhưng, nhưng trong cơ thể cô ấy không có vật chất tối.”

Nguyệt

"Đó là tôi nói dối anh ta, nếu không thì làm sao có thể đưa các người ra ngoài?" Hầu Thư gấp đến mức trợn tròn mắt, thấp giọng thúc giục: "Mau đem cô ấy đi đi!"

Cuối cùng Kiều Dã cũng có phản ứng, vội vàng tiến tới đỡ Ngu San đứng dậy, đi chưa được mấy bước, đột nhiên cậu ta quay người hỏi Hầu Thư: “Lò đốt ở đâu?”

Hầu Thư tức giận đến mức không khỏi mất bình tĩnh, túm lấy Kiều Dã ấn vào góc tường: "Anh đang giả ngu với tôi đấy à? Tôi bảo anh đưa bạn gái anh rời khỏi Bất Dạ Thành, anh hỏi tôi lò đốt ở đâu làm quái gì?!”

Kiều Dã đẩy Hầu Thư ra, khó chịu nói: “Cho dù chỉ là diễn trò tôi cũng phải giả vờ cho giống một chút chứ đúng không? Nếu không khi trở lại tôi biết giải thích thế nào với Sĩ quan Tiên phong?”

Hầu Thư trợn mắt: "Tôi không nghe nhầm đúng không? Anh muốn quay lại á? Đầu anh bị kẹt cửa rồi à?!"

"Anh mẹ nó đừng lãng phí thời gian nữa! Nói cho tôi biết lò đốt ở đâu!" Kiều Dã tức giận nói: "Nếu tôi không quay lại thì tôi sẽ phải ở lại thế giới đổ nát này cả đời!"

Hầu Thư nhìn quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, giọng điệu hơi dịu xuống: "Anh sắp tiến hóa?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com