Đôi mắt vốn đã đỏ hoe nay đã bị bao trùm bởi một màu đỏ chói, Ngu San lặng lẽ nhìn Kiều Dã, đột nhiên cười lớn:
"Kiều Dã, vậy anh muốn em ở lại làm cô dâu của người khác à?"
"San San, đừng như vậy, anh không cố ý..." Kiều Dã cau mày, liếc nhìn Sĩ quan Tiên phong, rồi thì thầm vào tai Ngu San, "Đây chỉ là một biện pháp tạm thời thôi, em có tin anh không? San San, nếu anh lấy được thẻ cư trú, anh sẽ đưa em đi. Em là bạn gái của anh, làm sao anh có thể bỏ mặc em được?"
Ngu San lùi lại, tránh xa Kiều Dã, cười khổ: "Tôi nghĩ rằng tôi quá tin tưởng anh, Kiều Dã... Anh nói rằng trò chơi tận thế rất đơn giản, anh sẽ bảo vệ tôi. Anh yêu cầu tôi đến và chơi cùng anh. Tôi đã ở đây rồi, nhưng chuyện gì đã xảy ra? Anh đã ở đâu khi tôi bị đám quái vật đó bắt đi? Anh cứ nói anh sẽ bảo vệ tôi, nhưng lúc đó anh ở đâu?!"
Kiều Dã: "..."
"Anh nói hạch nhân năng lượng sẽ không gây hại cho cơ thể tôi. Tôi nghe lời anh. Tôi ăn hết. Kết quả là đêm đó tôi đau đến nôn ra máu. Lúc đó, anh nói với tôi, sẽ không để tôi phải chịu đựng thêm bất cứ điều gì nữa, miễn là tôi có thể kiểm soát năng lực, tương lai tôi có thể an toàn với các kỹ năng quái thú của mình, nhưng bây giờ tôi có an toàn không?”
Ngu San hiếm có lúc trở nên minh mẫn, khóe miệng cô ấy chậm rãi nhếch lên nụ cười mỉa mai: “Tôi biết anh nhát gan sợ hãi, tôi không trách anh không tới cứu tôi, nhưng sao anh có thể đẩy tôi vào hố lửa? Anh biết rõ làm vậy tôi sẽ phải đối mặt với điều gì, vậy mà anh lại vì lợi ích bản thân mà bỏ rơi tôi?"
"Ngu San tôi đã quen biết Kiều Dã mười một năm! Đã mười một năm rồi! Anh không hề chống đối lại dù chỉ một chút mà còn đẩy tôi cho người khác sao?!"
Hai người tranh cãi ngày càng căng thẳng, Sĩ quan Tiên phong và Hình Thiết Quân ở một bên xem kịch vui, hứng thú chờ đợi màn tiếp theo.
Lời nói của Ngu San như đ.â.m thẳng vào tim Kiều Dã, cậu ta cũng hét lên: "Anh không còn lựa chọn nào khác! Anh chỉ còn lại ba ngày, nếu không lấy được thẻ, anh sẽ không bao giờ có thể trở về nữa! Ai mà tưởng tượng được tận thế lại khắc nghiệt như vậy, nếu sớm biết anh đã không để cho em vào!"
“Hahahaha...”
Ngu San cười càng lớn hơn: “Thanh mai trúc mã của tôi đây sao.”
Cô ấy nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cửa sổ đang mở, chững lại hai giây rồi nhanh chóng lao tới——
Trong nháy mắt lúc gió lạnh lùa vào, Ngu San mặc áo khoác lông đỏ nhảy thẳng xuống.
"San San——!!!"
Kiều Dã giật mình, lao về phía cửa sổ.
Tuy nhiên, Ngu San vừa mới rơi xuống được vài mét, một sợi xích sắt nhanh chóng quấn quanh eo cô ấy, treo cô ấy lơ lửng an toàn bên ngoài tòa cao ốc.
Sĩ quan Tiên phong nghịch chiếc nhẫn bạc trên tay, bước đến bên cửa sổ: "Muốn chết? Sợ là không dễ dàng như vậy đâu." Hắn móc nhẹ ngón tay, sợi dây xích vừa nhận lệnh tức khắc siết chặt lại, kéo Ngu San từ từ trở lại phòng.
"Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!" Ngu San gần như sụp đổ, lớn tiếng khóc to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Có lẽ vì cảm thấy quá ồn ào, Sĩ quan không nhịn được tát cô ấy một cái, khóe miệng Ngu San lập tức rỉ máu.
“Đưa cô ta về phòng, ồn c.h.ế.t mất.” Sĩ quan Tiên phong nhìn Hầu Thư.
Hầu Thư lập tức hiểu ý, tiến lên kéo Ngu San: “Đi thôi.”
Cảm nhận được má trái mình đau rát, Ngu San thấy mình chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, cô ấy cười cười liếc nhìn Kiều Dã, miệng khép mở định nói gì đó, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.
Kiều Dã quay đầu lại, không dám nhìn cô ấy nữa.
Nguyệt
Từ khẩu hình miệng của cô ấy, cậu ta có thể biết Ngu San muốn nói gì——
Tôi hận anh.
*
Đôi mắt Ngu San đờ đẫn, khuôn mặt gầy gò giống như đã già đi vài tuổi, bị Hầu Thư dẫn ra khỏi văn phòng như một cái xác biết đi.
"Tôi hình như đã từng gặp cô rồi. Cô có phải là bạn của chị Thích Mê không?" Hầu Thư nói với cô bằng giọng rất khẽ.
Nghe thấy chữ “Thích Mê”, con ngươi của Ngu San dần dần lấy lại tiêu cự, cô ấy ngơ ngác quay đầu lại: “Anh cũng biết chị ấy à?”
“Ờ, tôi đã biết chị ấy được hơn hai năm rồi.”
Ngu San nhếch khóe miệng, không nói gì nữa.
Cô ấy không khỏi nhớ lại khi họ gặp nhau lần đầu, Thích Mê đã hỏi cô ấy một câu hết lần này đến lần khác: "Em có thể đi cùng bọn chị, em có đi không?"
Nếu được chọn lại một lần nữa, chắc chắn cô ấy sẽ gật đầu, không chút do dự nói “Đi” nhỉ?
Nhưng mà bây giờ...
Ngu San cười giễu cợt, giọt lệ như hạt trân châu nhỏ, cứ vậy mà tuôn ra.
Ngu San khịt mũi, cầu xin Hầu Thư có thể giữ cho cô ấy một chút tôn nghiêm cuối cùng: "Xin anh, bây giờ anh có thể g.i.ế.c tôi được không? Tôi không muốn bị sỉ nhục. Tôi tình nguyện c.h.ế.t còn hơn, van xin anh hãy giải thoát cho tôi, được không?”