Khoảnh khắc tiếng chiêng vang lên, đồng đồ đếm ngược màu đỏ nổi bật bắt đầu đếm giờ.
Người ra trận đầu tiên của khu Gấu chính là tên râu xồm đã gặp trước đó, khi lên sân khấu hắn ta rất có khí thế mà quát to một tiếng, khiến cho toàn bộ khu Gấu sôi trào kêu gọi cố lên.
So sánh với ở dưới, khu Sói rất yên tĩnh, mọi người ai cũng mang khuôn mặt vô cảm, nhìn chằm chằm vào người dự thi trên sân.
Người dự thi của bọn họ là một đứa trẻ, mặc áo choàng màu lam, đi lên sân khấu thi cao nửa mét mà cũng có chút khó khăn, thở hổn hển bò lên trên đài, đứng ở bên cạnh tên râu xồm trông như một con gà con đáng thương, cảm giác như chỉ cần một cái m.ô.n.g là có thể đè c.h.ế.t cái loại này.
Toàn bộ mọi người đều thở dài.
“Mê, cô cảm thấy ai có thể thắng?” Eva đi tới.
Thích Mê cẩn thận quan sát, cho dù là bản năng đầu tiên khi nhìn thấy hay là suy đoán dựa trên căn cứ, cô đều cảm thấy chắc chắn là: “Khu Sói.”
Đôi mắt Eva trừng lớn chút: “Cô cảm thấy đứa nhỏ kia có thể thắng?”
“Đúng vậy.” Thích Mê ghé mắt, cười nói: “Cô có muốn đánh cược cái gì với tôi không?”
“Tôi không cần! Vừa mới vào cửa món đồ hộp duy nhất của tôi đã bay mất, tôi còn chưa ăn được mấy miếng đâu đấy!” Eva bĩu môi nói.
Bởi vì đấu trường có quy định, người tham gia ở mỗi khu cần chơi trò chơi [Đoán thắng đặt cược], từ khu của mình chọn một phần vật tư làm chip đặt cược, đặt vào khu mà họ cho là sẽ thắng, nếu cuối cùng khu được đặt cược giành chiến thắng, họ không những có thể lấy vật tư về mà còn có thể được chia đều các vật tư lấy từ chỗ đặt cược sai.
Khu Hổ và khu Sói có thực lực khá tương đương nhau, không thể nghi ngờ họ là những ứng cử viên cho vị trí đầu bảng, gần như mỗi lần đặt cược, các thí sinh đều sẽ bị vướng vào hai khu này…
Nhưng Thích Mê không giống như vậy, vừa đến nơi cô đã tự tin lựa chọn nơi mình đang ở - khu Thỏ.
Kết quả chưa nói đến việc đoán thắng, thế mà khu Thỏ đến vật tư dùng để đặt cược cũng không có, cuối cùng cô và Eva cũng chỉ có thể nhịn đau, mỗi người bỏ ra một lon đồ ăn hộp làm vật đặt cược, cả hai đã bị nhân viên đấu trường trợn mắt xem thường.
Dùng hai cái lon vỡ làm vật đặt cược, chỉ sợ cũng chỉ có khu Thỏ mới keo kiệt như vậy.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tên râu xồm ở khu Gấu có sức lực siêu lớn đến mức mà mỗi lần hắn ta nện tay xuống mặt đất đều có thể tạo ra một cái hố, nhưng cũng chỉ giới hạn trên mặt đất, vài phút sau, thậm chí hắn ta còn không thể chạm vào người đứa trẻ kia, lần nào cũng đánh trượt.
Hắn ta đã bị đứa nhỏ này chơi xoay vòng vòng.
Đứa nhỏ cười khanh khách, linh hoạt chạy tới chạy lui ở trong đất, tên râu xồm mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu.
Tên râu xồm tức giận mắng to, hắn ta lại giơ nắm đ.ấ.m lên đuổi theo.
Mắt thấy râu xồm vất vả lắm mới đuổi kịp đứa bé kia, không biết đã xảy ra chuyện gì, nắm đ.ấ.m giơ trên không trung bỗng nhiên ngừng cử động, cả người hắn ta duy trì tư thế đang chạy.
Giây tiếp theo, thân thể cao lớn của hắn ta bỗng nhiên co chặt, vặn vẹo dần dần thu nhỏ, thu nhỏ lại… Ngắn ngủn trong vài giây, hắn ta đã biến mất, đám đông nhìn chăm chú, hắn ta chỉ còn lại có một bộ quần áo khô quắt chảy xuống mặt đất.
Mọi người ồ lên, sôi nổi kinh ngạc đến mức phải đứng lên.
Chỉ có người ở khu Sói vẫn lù lù bất động, trên mặt họ hiện lên ý cười, tựa như họ sớm đã dự đoán được mọi người sẽ kinh ngạc như vậy.
Đây là lần đầu tiên mà Thích Mê tận mắt nhìn thấy cái gì là “hút đến mức xương cốt không dư thừa”, đôi mắt cô trừng thật lớn.
Nguyệt
“Mê, đây là có chuyện gì?!” Eva cả kinh nói: “Làm sao trong Bất Dạ Thành lại có quái vật?”
Thích Mê không thể trả lời, bởi vì cô thấy đứa trẻ kia rất giống người tiến hóa, cô không biết vì sao nó lại có năng lực ăn thịt người như vậy.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy kích động, đặc biệt là tất cả người khu Gấu đều kêu gào khu Sói gian lận, họ muốn hủy bỏ tư cách thi đấu của khu Sói.
Giữa tiếng ồn ào gian, một người phụ nữ khu Sói chậm rãi đứng lên, tóc đen môi đỏ trông rất có khí thế. Người phụ nữ xua tay ý bảo mọi người yên lặng, sau đó cô ta ra hiệu với người ở trong phòng, ý bảo lấy một cái micro cho cô ta.
“Này, này… Các vị không cần phải kích động, khu Sói chúng tôi không gian lận, đứa nhỏ này thật sự là người tiến hóa, chỉ là không giống với những người tiến hóa khác mà thôi.” Nói xong, người phụ nữ đưa tay ra hiệu cho đứa trẻ.
Bởi vì nguyên tắc thi đấu, khán đài và sân thi đấu độc lập với nhau và cách nhau bằng tấm cách âm trong suốt, ở khu vực thi đấu đứa nhỏ không nghe bất kỳ tiếng nói nào, chỉ có thể thấy nhìn thấy cử chỉ ở trên khán đài.