Thấy người phụ nữ bảo mình cởi áo choàng ra, đứa nhỏ hơi hơi do dự, nhưng sau đó nó từ từ nhấc mũ lên.
Ở trên vai của nó có một cái đầu, nhỏ hơn đầu của đưa trẻ hai vòng, đường nét khuôn mắt nhăn nheo, giống như một ông già sắp chết, chỉ có cái miệng dày và dài là có thể nhìn được rõ ràng
“Oh my god! Đây là thứ gì?!” Eva vô thức trốn về phía sau của Thích Mê, trên mặt cô ấy viết đầy hai chữ hoảng sợ.
Thích Mê nhíu mày: “Chắc là cặp song sinh dị dạng…”
Hai bào thai cùng tồn tại trong bụng mẹ, sẽ có tình huống đứa này hấp thụ đứa kia, nếu hấp thụ không hoàn toàn, hậu quả sẽ tạo thành ra dị dạng như thế.
Tận thế tới, đứa nhỏ này thành công trở thành người tiến hóa, cái thứ trên vai không hấp thụ được hoàn toàn thì trở thành quái vật.
Hai người tuy khác nhau nhưng lại dùng chung một thân thể, nghiêm túc mà nói thì không thể coi là gian lận được.
Mọi người á khẩu không nói nên lời, chỉ có người khu Gấu bất mãn kêu gào.
Tuy nhiên, sau khi tiếng chiêng kết thúc trận đấu vang lên, khu Sói được xác định chiến thắng, có được mười điểm.
Quy tắc tính điểm trong các trận đấu sơ cấp rất đơn giản:
Trong vòng mười phút, một bên g.i.ế.c c.h.ế.t được bên kia, ghi được mười điểm.
Thi đấu kết thúc, nếu hai bên chỉ có thương tích, không chết, mỗi bên ghi được năm điểm.
Tổng thể mà nói, cần phải tiêu diệt đối thủ trong thời gian quy định, vật tư của Bất Dạ Thành hữu hạn, c.h.ế.t một người ít đi một người, có như vậy thì vật tư mới được chia cho mọi người nhiều hơn.
*
Nửa giờ sau, kết quả bao gồm: khu Hươu và khu Mèo mỗi khu ghi được năm điểm, khu Rắn ghi được mười điểm, trận thứ thư cuối cùng cũng bắt đầu.
Khán đài khu Thỏ to như vậy cũng chỉ còn lại một mình Thích Mê, cô ngồi ở chính giữa cau chặt mày ——
Eva nói lâu lắm rồi cô ấy không đánh nhau nên thân thể hơi thụ động, cô ấy bảo cô ấy cũng muốn đi đánh trận này trước, Thích Mê không thể giữ cô ấy lại nên đành phải để cô ấy đi.
Người được khu Cáo phái đến dự thi là một gương mặt quen thuộc, là người thành công thông qua trò chơi đi vào Bất Dạ Thành cùng Thích Mê - cô gái thắt b.í.m tóc xoăn.
Thoạt nhìn cô ấy trông có vẻ nhu nhược, yếu ớt, không biết cô ấy có năng lực gì đặc biệt…
Bím tóc xoăn cầm một cuốn sách thật dày, đứng cách Eva rất xa, môi khẽ nhúc nhích giống như đang niệm câu gì đó.
Sau khi tiếng chiêng vang lên, thi đấu bắt đầu.
Eva dẫn đầu kích hoạt cơn gió tấn công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tuy nhiên, cơn gió vừa đi được nửa đường thì một lỗ đen vốn được bao bọc trong bụi bặm bỗng nhiên xuất hiện trên sàn thi đấu, sau đó, một cơn cuồng phong phun trào ra từ trong lỗ đen, nhanh chóng hủy diệt cơn gió của Eva.
Khi b.í.m tóc xoăn giơ tay, một núi lớn bùn đất nhô ra từ trong lỗ đen, dần dần hình thành hình dáng một tượng đất khổng lồ.
Tượng đất khổng lồ chiếm lấy toàn bộ sân đấu, muốn nhìn toàn bộ tượng đấy cũng phải nhìn từ trên xuống dưới.
Mọi người hưng phấn hoan hô.
“Oa oa, thỏ con gặp phải một đối thủ mạnh, hy vọng lá gan không bị dọa mất!”
“Nhân lúc còn sớm thì nhận thua đi! Đừng đem mạng nhỏ lưu lại ở chỗ này, mấy người khu Thỏ các cô vốn dĩ đã không nhiều rồi!”
“Ha ha ha, anh nói cũng quá thẳng thắn rồi đấy!”
…
Tương đất khổng lồ vừa xuất hiện, Eva đã bị ép tới rìa sân đấu, tất cả những gì cô ấy nhìn thấy đều là màu vàng nâu của bùn đất, muốn xuống tay cũng không biết xuống tay ở chỗ nào.
“Chậc, thế mà lại gặp phải một người triệu hồi… Cô dùng đất thì tôi cũng thế!”
Eva nắm chặt đại đao, cô ấy hết sức chăm chú, tập trung lực chú ý, một lần nữa kéo gió lên.
Vô số cát sỏi bị cơn gió này cuốn theo tạo lá chắn bao xung quanh Eva, chỉ thấy cô ấy đột nhiên vung trường đao, một lưỡi gió nhanh chóng cắt vào cơ thể tượng đất khổng lồ.
“Why?!”
Eva kinh sợ.
Cô đánh ra lưỡi d.a.o gió kia, tuy rằng chặt đứt cổ tay của tượng đất khổng lồ, nhưng tay của tượng đất không rơi xuống mặt đất mà lại bị một lực đạo hút trở về, khôi phục lại y như lúc ban đầu.
Trong hai giây Eva đang ngây người, tượng đất giơ nắm tay phát động tấn công, “bùm” một tiếng nện ở trên mặt đất, bùn đất bay tứ tung.
Tuy rằng Eva khó khăn lắm mới tránh thoát lần tấn công này, nhưng bốn phía sương mù đã cản trở ngại tầm mắt của cô ấy, còn chưa kịp phản ứng lại, cô ấy đã bị trúng cú đ.ấ.m thứ hai của tượng đất, cơ thể bị rơi vào trong hố sâu.
Nguyệt
Phụt, m.á.u phun trào ra, dính trên nắm tay của tượng đất.
Thích Mê thấy màu đỏ, sắc mặt đột nhiên thay đổi:
“Eva!!!”
Đất đá tràn ngập khắp cả sân thi đấu đến nỗi không thể thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân rung chuyển mỗi khi tượng đất dùng nắm tay đ.ấ.m vào mặt đất một cách nhịp nhàng.