Còn về việc nó đập cái gì, có lẽ mọi người đều có đáp án trong lòng.
Tuy Thích Mê đã nhanh chóng mở ra đôi mắt tử thần, nhưng nơi đây đã bị bụi mù mịt che mất tình huống dưới sân, cô không thể nắm bắt bất cứ vật gì trong tầm nhìn, vì vậy, bây giờ cô không thể nhìn thấy rõ Eva đang gặp phải tình huống như thế nào.
Cô lo lắng tới mức loay hoay không biết nên làm gì, cô định rút loan đao ra muốn thử đánh vỡ bức kính cách âm này để đi xuống cứu người.
“Này! Thỏ con, cô làm gì thế, cô cứ xông vào như vậy thì sẽ bị coi là gian lận!”
“Đúng vậy! Cô đang gian lận!”
Thích Mê quét đôi mắt lạnh về phía bọn họ, cô làm lơ đi những lời nói đó, lập tức đi lên trước.
Phanh! Loan đao bất ngờ đ.â.m vào vách ngăn bằng kính, trong khoảnh khắc một cái khe bị nứt ra, rồi dần dần các vết nứt như mạng nhện khuếch tán ra phía ngoài.
Mọi người bị tiếng động này gây chú ý, ai ai cũng quay đầu lại nhìn.
Thích Mê nắm chặt chuôi đao, cô đang muốn đánh tiếp lần thứ hai thì lúc này thấy một con bướm đen đuôi phượng nhanh nhẹn bay đến trước mắt cô.
“Lãng Dữ?”
Động tác của cô đình trệ, cô nhìn con bướm bay xuống đậu trên mu bàn tay của mình.
Trong giây tiếp theo, bên tai cô vang lên một tiếng nói lười biếng mà mềm mại: “Chờ một chút.”
Lãng Dữ dùng âm thanh nhỏ đến mức chỉ có cô mới có thể nghe thấy, tựa tiếng nỉ non ở bên tai. Giọng nói của cậu vốn dễ nghe nhưng khi hạ thấp âm giọng xuống như thế này, không hiểu sao nghe càng mê hoặc hơn.
Thích Mê sửng sốt hai giây, lý trí của cô trở về vài phần, lẩm bẩm nói: “Cô ấy không bị sao chứ?”
Bên tai cô lại truyền đến hai tiếng cười khẽ: “Cô giáo Thích coi cô ấy như con nít sao? Dù sao cô ấy cũng là người chơi tận thế, sao có thể không có một chút năng lực nào, nơi nơi cần chị phải bảo vệ?”
Nguyệt
Như để xác minh những lời này của cậu, một âm thanh thật lớn của đá vụn ầm ầm truyền tới từ giữa trung tâm sân thi đấu.
Gió nổi lên thổi bay thành làn khói vàng mù mịt, làm cho chiến trường một lần nữa trở nên rõ ràng trước mắt mọi người.
Eva mặc bộ đồ hai dây màu xanh lá cây quân đội, gợi cảm mà lại ngông nghênh, trên tay cô ấy cầm trường đao hùng hùng hổ hổ, xung quanh cơ thể phát ra từng trận gió lốc.
Tay trái của tượng đất đã bị cô ấy c.h.é.m bay, rơi xuống trên mặt đất, trong nháy mắt, “Bàn tay khổng lồ” hóa thành bùn lầy, không thể nhấc lên được nữa.
Nhìn kỹ thì thấy cổ tay trái của tượng đất bị một cơn gió cuốn lấy, đây chính là nguyên nhân khiến cho tay trái của nó không có cách nào ghép lại. Khi Eva dùng đao c.h.é.m tới thì cô ấy đã để lại một luồng gió cuốn vào chỗ bị c.h.é.m để ngăn cản việc nó định hình và lành lại.
“Này, cứ đánh vào áo lông vũ của tao như thế, mày thích lắm à?” Eva lau đi m.á.u ở khóe miệng, cười lạnh nói.
Tượng đất khổng lồ xoay thân mình lại, một lần nữa đánh úp sang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Eva nhanh chóng dùng đao cắt thêm lên trên người nó một vết cắt, từ khe hở của vết cắt đó cô ấy chui qua, đi tới đằng sau lưng của tượng đất.
Loại vật được triệu hồi này trông thì có vẻ dọa người, nhưng thực tế nó chỉ là một bãi bùn lầy, không có đầu óc suy nghĩ thì không nói, ngay cả hành động cũng rất chậm chạp. Sau khi Eva xuyên qua cơ thể của nó, nó đã mất đi mục tiêu, nơi nơi tìm kiếm bóng dáng của cô ấy.
Eva ghé mắt nhìn đồng hồ đếm ngược một phút, cô điều chỉnh mục tiêu nhắm về phía cô gái b.í.m tóc xoăn…
Bắt giặc phải bắt vua trước, vật triệu hồi có mạnh đến đâu chỉ cần có thể khống chế được người triệu hồi thì chiến thắng sẽ thuộc về tay cô ấy.
Eva nhanh chóng chạy tới.
“Hi girl!”
“!!!”
Bím tóc xoăn đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Eva thần không biết quỷ không hay đã đi tới phía sau mình!
Thân thể của tượng đất quá lớn, không chỉ cản trở tầm nhìn của Eva mà đồng thời cũng cản trở cả tầm nhìn của cô nàng, ngay cả việc Eva làm như thế nào đến bên người mình, cô nàng cũng không biết.
Với khoảng cách gần như thế này, Eva chỉ cần nhẹ nhàng hạ đao xuống thì đầu của cô nàng có thể ngay lập tức rời khỏi thân thể.
Cả b.í.m tóc xoăn ngay lập tức người cứng đờ.
“Cô là người triệu hồi phải không, cô dùng cái gì để triệu hồi?” Eva cười hỏi.
Bím tóc xoăn run rẩy giơ cuốn sách trong tay lên, xem như trả lời câu hỏi của Eva.
“Wow, năng lực rất ngầu.”
“…”
Hai người giằng co, trong lúc đó, Eva vẫn luôn đếm ngược.
[15]
[14]
[13]
……
Tim của b.í.m tóc xoăn như đang nổi trống, cuối cùng khi đang đếm ngược mười giây, cô ấy hét lên: “Cô muốn g.i.ế.c cứ giết, làm sao cứ phải chờ tới một giây cuối cùng mới g.i.ế.c tôi?!”
“What?” Eva phản ứng lại: “NO NO NO, cô hiểu lầm rồi, tôi không muốn g.i.ế.c người.”