“Red Rose của khu Sói được gọi là một “tay buôn vũ khí bí ẩn”, toàn thân cô ta đều cất giấu thuốc s.ú.n.g và đạn dược, kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g đỉnh cao, thậm chí có thể nói những viên đạn của cô ta bất khả chiến bại… Hử?”
Giọng nói của anh ta bỗng trì trệ, đôi mắt mờ mịt trừng lớn.
Trong lúc người đàn ông tóc húi cua đang nói, anh ta đã tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mặc áo hoodie của khu Thỏ tung ra một sợi xích sắt dài sau khi chạy vài vòng quanh sân, chuẩn xác cuốn lấy tay của Red Rose.
Red Rose dính đòn đau, khẩu s.ú.n.g trong tay rơi xuống trên mặt đất.
Ngay sau đó một thanh loan đao bay ra, cắm chính xác lên trên khẩu súng, trong nháy mắt đã loại bỏ một mối nguy hiểm đe dọa mình từ loại vũ khí nóng này.
Nhìn thấy một màn này, người đàn ông phát ra hai tiếng cười khẽ, liếc mắt nhìn tóc húi cua: “Bắn không trượt phát nào nhưng mà không có vũ khí thì cũng là đồ vô dụng, xem ra thắng bại đã định rồi…”
“Hình như thành chủ đã sớm đoán trước được người phụ nữ đến từ khu Thỏ kia sẽ thắng?”
Người đàn ông cười: “Đương nhiên, tôi biết con mắt kia của cô ấy, bất cứ thứ gì tiến vào tầm nhìn đều sẽ bị nó phát hiện ra điểm yếu, nếu không may mắn, chỉ cần một đòn là bị mất mạng.”
Tóc húi cua hoài nghi quay đầu: “Thành chủ biết cô ấy?”
Nguyệt
Người đàn ông không nói gì, nhưng ý cười trên mặt ngày càng sâu, con mắt phượng hẹp dài lẳng lặng nhìn vào Thích Mê đang thi đấu trên sân.
Tóc húi cua há mồm định hỏi lại thì thấy người đàn ông phất tay ý bảo anh ta đem xe lăn ở trong góc đẩy lại đây.
Chỉ có nửa thân trên của người đàn ông mới có thể cử động, áo dài che giấu một cặp chân không cảm giác, dựa vào sự giúp đỡ của tóc húi cua người đàn ông mới có thể an ổn ngồi trên xe lăn.
Trên xe lăn có nút bấm điện, nhấn một cái là có thể hoạt động tùy ý.
“Thành chủ không xem nữa sao?” Tóc húi cua kinh ngạc nhìn vào bóng dáng rời đi của người đàn ông.
“Đã biết kết quả rồi thì xem làm gì nữa…”
Người đàn ông lạnh lùng ném xuống những lời này rồi đi ra cửa, không lâu sau, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, anh điều khiển xe lăn lùi về sau, nhìn chằm chằm vào tóc húi cua: “Cuộc chiến giành vị trí đầu bảng ngày hôm nay không được thực hiện, để cho khu Thỏ chiến thắng.”
“Vì sao thế?” Tóc húi cua kích động nói: “Thành chủ cảm thấy tôi cũng đánh không lại cô ấy sao?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Không phải…” Người đàn ông cười cười, vén mái tóc đen ra sau gáy, đáy mắt hiện lên nét ranh mãnh: “Tôi chỉ muốn anh bảo toàn sức lực, chuẩn bị cho trận đấu 1V1 tiếp theo mà thôi, yên tâm, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ tự mình tới cửa tìm anh.”
“Thành chủ có ý gì vậy?”
Người đàn ông cười như không cười: “Tôi muốn anh đánh thắng cô ấy trong trận đấu tiếp theo, nghiền nát cô ấy dưới chân, sau đó… g.i.ế.c chết.”
Cuối cùng, khu Thỏ thành công giành được vị trí đầu bảng của cuộc thi thăng cấp.
Sau khi cuộc chiến giành đầu bảng diễn ra, lần này đương nhiên Thích Mê thắng trận, không chỉ lấy được toàn bộ đồ do Thành chủ phân phát mà còn dùng hai hộp đồ của mình đoạt tất cả vật tư do các khu khác đặt cược.
Kết quả tài nguyên nhiều đến mức cả một chiếc xe tải cũng không thể chở nổi, chỉ có thể nhờ tài xế lái một chiếc xe mui trần khác, mới miễn cưỡng chở hết.
Thích Mê ngồi ở đuôi xe mui trần, cau mày.
Nhìn phản ứng khiếp sợ của những người khác, có vẻ như trước kia đấu trường chưa có tiền lệ cuộc chiến giành vị trí đứng đầu bảng phải dừng lại, vì sao lần này cô tham gia lại đột nhiên không tiếp tục? Những tài nguyên đạt được một cách khó hiểu này là do trùng hợp sao?
Chẳng lẽ cô may mắn đến vậy sao?
Lãng Dữ nhận ra cô đang lo lắng việc gì, nhiệt tình suy đoán thay cô một số tình huống có thể xảy ra:
Một, khu Hổ bị sức mạnh đột ngột xuất hiện này của cô dọa sợ, muốn đảm bảo an toàn nên tạm dừng thi đấu.
Hai, khu Hổ không sợ, chỉ là lúc Thích Mê xuất hiện có chút trở tay không kịp, muốn xem cô như thế nào để nhanh chóng loại trừ mối đe dọa.
“Có thể là cả hai tình huống, khu Thỏ từ trước đến nay bị áp chế lâu như vậy, chị xuất hiện thi đấu giành được vị trí đầu bảng, bất kỳ ai cũng phải cân nhắc kỹ càng trong lòng.”
Lãng Dữ nhàn nhã tựa lưng vào ghế, vừa quay đầu đã phát hiện Thích Mê ngồi ở bên cạnh đang ngơ ngác nhìn mình, nhất thời toàn thân trở nên mất tự nhiên. Cậu yên lặng đứng thẳng lên, tư thế ngồi ngoan ngoãn hẳn.
Cậu hắng giọng, ánh mắt né tránh: “Nhìn em làm gì?”
Thích Mê nhìn chằm chằm cậu hai giây, khóe môi bỗng nhiên nhếch lên: “Kỳ diệu thật, sao em biết chị đang suy nghĩ cái gì?”
“Từ lúc chị biết được mình giành được vị trí đứng đầu bảng thi đấu vẫn luôn rầu rĩ không vui, có tên ngốc mới không nhìn ra ấy.”