Thích Mê: “Vậy em nói xem khu Hổ sẽ lên kế hoạch gì để đối phó với chị đây?”
“Không biết, dù sao có em ở đây, em tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ xúc phạm đến chị…… của chúng ta.” Lãng Dữ kịp thời sửa đổi, thấy Thích Mê không biểu hiện ra ý gì hoài nghi, cậu liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
*
Khu Thỏ giành thắng lợi tương ứng với việc điện lực cũng được lưu chuyển tới.
Nguyệt
Mỗi tuần đấu trường diễn ra một lần, đồng nghĩa là bảy ngày kế tiếp toàn bộ khu Thỏ đều sẽ được thắp đèn lộng lẫy.
Ở cửa khách sạn, mấy trăm người của khu Thỏ đều lót dép chờ đợi nhóm công thần trở về.
Xe tải mới vừa ló đầu lập tức nghe được tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Eva nhảy xuống từ xe tải, một đám người liền tràn đến hỏi han cô ấy ân cần, khiến cả người cô ấy không được tự nhiên.
Tề Tư Vân xông đến trước mặt Thích Mê đầu tiên, cho cô một cái ôm thật chặt: “Thích Mê à! Cô đúng là lợi hại làm nở mày nở mặt khu Thỏ của chúng ta! Tất cả đám khốn nạn đó có phải đều bị cô đánh đến choáng váng hay không? Sau lần này nếu cô lại tới đấu trường, tôi cũng sẽ đi cùng cô!”
Thích Mê chịu không nổi sự chào mừng nhiệt liệt như vậy, vội vàng vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của bà ta, đ.ấ.m nhẹ một cái: “Có phải bà sợ thua nên lần này mới không muốn đi với chúng tôi?”
Tề Tư Vân cười toe toét: “Tuy rằng bọn tôi không đi, nhưng trái tim của tôi, còn có trái tim của toàn bộ người khu Thỏ không phải vẫn luôn đi cùng mấy người đấy sao……Hơn nữa, nếu tôi đi thì ai chuẩn bị sủi cảo cho mấy người đây?”
“Món sủi cảo làm xong chưa?”
“Xong lâu rồi, chỉ đợi chín thôi!”
Lời mới vừa nói xong, khu trưởng khu Thỏ đã kích động đến mức nước mắt nước mũi chảy ra, lôi kéo tay Thích Mê lần nữa nói lời cảm ơn: “Cảm ơn, thật sự vô cùng cảm ơn cô… Khu Thỏ của chúng ta cuối cùng cũng có điện, cảm ơn cô rất nhiều.”
“Ai nha, xúc động khóc cái gì, chúng ta về khu ăn sủi cảo thôi nào!” Tề Tư Vân hưng phấn nói.
Bọn nhỏ vừa nghe, tất cả đều phấn khởi hô to: “Ăn sủi cảo! Ăn sủi cảo! Ăn sủi cảo!”
Đường phố hôm qua vẫn còn hoang vu, bởi vì có ánh đèn và tiếng cười, dần trở nên vô cùng náo nhiệt.
Đám người lần lượt đi đến nơi có ngọn đèn sáng ngời trong khu, dưới sự quản lý của Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy, bọn nhỏ khó có khi được truy đuổi đùa giỡn trên đường phố như thế này.
Thích Mê nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, đột nhiên cảm thấy tất cả lao động khổ sở hôm nay đều đáng giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Cô nói xem, nếu bọn họ có thể nhìn thấy chắc hẳn cũng sẽ vô cùng vui vẻ nhỉ?”
“Hửm?” Thích Mê quay đầu, thấy Tề Tư Vân đang ngẩng đầu nhìn về hướng sáu cái dây thừng được cột trên dây điện.
Trùng hợp đúng lúc này có một trận gió thổi đến, dây thừng rũ xuống khẽ lay động trong không trung, tựa như đang đáp lại bà.
Thích Mê vỗ vỗ vai bà: “Ừm, nhất định sẽ như vậy.”
*
Tuy rằng nhà trệt của khu Thỏ cũ kỹ nhưng cửa sân không hề nhỏ, mấy cái bàn tròn song song đặt cạnh nhau cũng không hề cảm thấy chật chội, hoàn toàn có thể chứa được cả trăm người ăn tiệc.
Thích Mê vốn tưởng rằng vào cửa sẽ lập tức được ăn sủi cảo nóng hổi, kết quả vừa thấy, chỉ có vài cọng mì. Cô yên lặng nhìn về phía Tề Tư Vân, trên mặt hiện rõ hai chữ ‘cạn lời’.
Tề Tư Vân vội vàng giải thích: “Cô đừng nhìn tôi như vậy, cô cũng biết khu Thỏ không có nhiều tài nguyên, tôi cũng đã kêu bọn họ làm nhân sủi cảo, không tin cô nhìn xem.”
Theo hướng ngón tay bà ta chỉ, một chậu rau cải trắng xanh mướt đặt ở trên bàn, không thấy một chút màu đỏ của thức ăn mặn.
Thích Mê vừa muốn nói chuyện liền bị Tề Tư Vân kịp thời giơ tay ngăn lại: “Đừng nóng vội, tôi biết cô đang muốn nói cái gì, tôi lập tức đi băm thịt đây!”
Nói xong, bà nhanh nhanh chóng chóng chạy vào phòng.
Thích Mê: “……”
Trải qua vài lần chinh chiến khiến cô đói đến mức n.g.ự.c muốn dán vào lưng, gói đồ ăn cô nhận được lại không thể ăn liền, hiện tại cô sắp biến thành con sói đói muốn gục ngã, đi khắp nơi tìm kiếm thức ăn.
Dường như ngầm hiểu ra nên Trịnh Viện Viện đi tới, cầm miếng giăm bông đưa cho cô.
“Cô giáo Trịnh, cô chính là Bồ Tát tái thế!” Thích Mê lập tức xé gói đồ ăn cắn một ngụm, lúc này mới cảm giác như sống lại.
Trịnh Viện Viện cười cười: “Bồ Tát tái thế không phải là tôi, là một người khác.”
“Là ai?”
“Là Lãng Dữ, không biết cậu ấy lấy đồ ăn ở đâu ra còn nói nhất định cô đang đói bụng nên kêu tôi lấy một ít mang đến cho cô.” Trịnh Viện Viện vừa nói vừa mở gói đồ ăn, bên trong còn có không ít bánh mì ăn cho đỡ đói, giăm bông linh tinh, đều là do vừa rồi Lãng Dữ lấy tới đưa cho cô ấy.
Thích Mê ngẩng đầu, nơi nơi đều không thấy bóng dáng của Lãng Dữ: “Những người khác đâu?”