Tuy rằng từ thời điểm bà đến đây bà hiếm khi được chứng kiến cao thủ hàng đầu khu Hổ bước lên đài thi đấu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc truyền thuyết của anh ta hiện diện khắp nơi trên Bất Dạ Thành.
Trong đó truyền thuyết lưu truyền nhiều nhất chính là việc anh ta từng lấy sức một người g.i.ế.c được hai mươi mấy người của tộc Sói, không một ai sống sót.
Theo trí nhớ của Tề Tư Vân, sau khi Tần Tuần Phong đến khu Hổ không lâu, anh ta đã đánh vỡ thế cục thua kém nhiều ngày của khu Hổ trước khu Sói, biến chênh lệch số lượng điểm số tăng lên không ngừng.
Sau trận đấu lần đó, khu Sói vững chãi đứng ở vị trí đầu đầu bảng bị soán ngôi, toàn thể vây quanh Tần Tuần Phong, kết quả không chỉ toàn quân bị diệt, mà t.h.i t.h.ể còn bị chất đống ở chỗ giao nhau giữa khu Hổ và khu Sói như một chiến lợi phẩm.
Càng đáng sợ hơn chính là, những người may mắn được chứng kiến trận đấu một chọi nhiều người không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hơn hai mươi người của khu Sói đều tự phát nổ mà chết.
Toàn cảnh trận đấu khi đó phải nói là m.á.u chảy thành sông.
Mà Tần Tuần Phong vẫn đứng im tại chỗ bất động, g.i.ế.c người trong vô hình.
Thế nên cho đến bây giờ sức chiến đấu của Tần Tuần Phong vẫn là một ẩn số.
Người ở Bất Dạ Thành đều biết anh ta mạnh, nhưng kỹ năng như thế nào, căn bản không ai biết được.
Thích Mê nghe mà hít hà một hơi.
Cô tự nhận sức chiến đấu của mình không tồi, một mình chiến đấu hẳn là ở mức trung bình, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, nếu những lời Tề Tư Vân nói là thật, Tần Tuần Phong hẳn là thuộc về kiểu ‘núi cao hơn’ kia.
Nhưng lời đồn có lợi hại đến đâu cũng chỉ là lời đồn, để lấy được giấy thông hành, cô cảm thấy bản thân cũng nên tự mình trải nghiệm.
Vì thế ngày hôm sau, cô lấy danh nghĩa cá nhân gửi thư khiêu chiến đến khu Hổ.
Đúng 12 giờ trưa, trên đấu trường sáng lên pháo hoa, khua chiêng gõ mõ thúc giục cô đi đến đấu trường như lời đã hẹn.
Thích Mê mặc vào bộ đồ thể dục thoải mái đơn giản. Thanh loan đao để bên eo sau khi được cải tiến càng trở nên lợi hại hơn, xích sắt nối dài, phạm vi công kích xa hơn, chỉ cần ấn công tắc, xích sắt lập tức mở ra hình dạng giống như mũi gai, nếu bị cắm vào không c.h.ế.t cũng bị mất một mảng da.
Sau khi cô bước chân ra khỏi khách sạn, Lãng Dữ liền đi theo ở sau lưng.
“Em đi cùng với chị.”
Lãng Dữ bước nhanh về phía trước, không cho Thích Mê cơ hội phản bác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng chưa đi được mấy bước, cậu lập tức nhìn thấy chiếc kiệu hoa vui mừng mang theo náo nhiệt truyền đến từ đường phố nhộn nhịp trước mắt.
Trên kiệu hoa thêu một mảng rồng phượng lớn, đi giữa đường phố mang phong cách thập niên Trung Quốc lúc này bỗng thành ra có hơi hướng kinh dị.
“Ồ, không ngờ chúng thật sự làm ra được chuyện này.”
Thích Mê cười khẽ tiến lên, hôm qua cô mới qua loa tống cổ lũ người kia về, không ngờ chỉ trong một đêm ngay cả kiệu hoa chúng cũng đã mang tới, xem ra vị Sĩ quan Tiên phong này thật sự rất vừa ý với cô.
Hôm qua Lãng Dữ đã bỏ lỡ khoảnh khắc khôi hài kia, không rõ sự tình. Cậu nhìn Thích Mê nở nụ cười trào phúng, tạm thời dự đoán: “Cái này làm ra vì chị?”
“Haha, Sĩ quan Tiên phong nói muốn cưới chị.”
“Anh ta?” Sắc mặt Lãng Dữ trầm xuống, hừ lạnh: “Anh ta mà cũng xứng.”
Đoàn người đi không nhanh không chậm, Hình Thiết Quân và Hầu Thư giống như hậu vệ đứng ở cạnh, đi theo hai bên sườn kiệu hoa.
Bộ sườn xám mà Hầu Thư cầm trên tay trước đó quả thực đã được thay thế thành mũ phượng và khăn trùm, mũ phượng bằng vàng tựa hồ rất nặng, cậu ta cầm một hồi tay đã trĩu cả xuống, sau đó lại vội vàng nâng tay lên.
Quan sát kỹ hơn, mũ phượng nạm không ít trân châu đá quý, thoạt nhìn vô cùng đắt tiền. Tuy rằng nền hỉ phục vẫn là màu đỏ, nhưng viền chỉ vàng được thêu bên cạnh càng khiến bộ đồ trở nên trang nhã hơn.
“Bây giờ hẳn là mày vừa lòng rồi chứ? Những thứ này đều được Sĩ quan Tiên phong của bọn tao thuê người làm ngày đêm không nghỉ, bây giờ mày hãy mau nhanh chóng đi theo chúng tao ngay.”
Hình Thiết Quân ra hiệu, Hầu Thư lập tức ngầm hiểu, bưng đến trước mặt Thích Mê.
Cậu ta vẫn đang cúi đầu, giống như đứa trẻ làm chuyện sai trái không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Thích Mê
Thích Mê duỗi tay sờ soạng chi tiết trên món đồ, khẽ nhấp khóe miệng:
“Không tồi, nhưng phong cách quá già dặn, đổi cái khác rồi nói tiếp…”
Nguyệt
Hiện tại trong lòng cô đang tràn đầy ý chí muốn bắt đầu khiêu chiến, căn bản không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian với bọn họ.
Cô vừa định lách người tránh khỏi Hầu Thư, đột nhiên lại bị cậu ta bắt lấy cánh tay.
Do lực đỡ ở một bên đột nhiên biến mất, đồ cưới, mũ phượng và khăn trùm bị lệch trọng tâm, lập tức nặng nề rớt xuống mặt đất.