Châu báu rơi xuống, đồ cưới cũng bị dính bụi, lấm lem bùn đất.
“Chị Thích Mê, nếu chị không thích thì có thể từ chối, không cần quan tâm đến em…”
Yết hầu của Hầu Thư lăn lên lộn xuống, chậm rãi ngẩng đầu, “Nói thật, nếu bây giờ chị cho em một cái tát, em cũng không có cảm giác khó chịu đến như vậy. Chị chính là chị của em, em còn tự mình nghe theo tên quái vật kia chuẩn bị áo cưới đưa lên trước mặt chị, còn tặng đến hai lần… Mẹ nó em đúng là kẻ khốn nạn!”
Hầu Thư giơ tay vả cho mình một cái tát.
“Đừng mà, em đang làm cái gì vậy?” Thích Mê lập tức ngăn cậu ta lại, mày nhíu càng sâu, “Chị biết em không còn cách nào, chị không trách em, em làm sao vậy?!”
“Không có việc gì, chị Thích Mê, em chỉ là, chỉ là nghĩ thông suốt được một vấn đề mà thôi…” Hầu Thư cười còn khó coi hơn khóc, rút tay ra, “Đột nhiên dường như em đã biết mình phải làm gì, nhất định Du Du đã sớm hy vọng em làm điều này.”
“Em muốn làm gì? Này, Tiểu Hầu Tử! Quay lại đây!”
Hầu Thư bỏ chạy không quay đầu lại, mặc cho Thích Mê gọi thế nào.
Lúc này, cuối cùng Hình Thiết Quân cũng nhận ra vấn đề, lúc trước ở Hoan Lạc Thành Hầu Thư đã ngăn cản gã, không cho gã và người phụ nữ này gặp mặt, quả nhiên là hai người họ quen biết nhau từ trước!
Gã tự biết bản thân mình đánh không lại Thích Mê, không thể lấy cứng chọi đá. Gã vội nhìn xung quanh, thấy không có người chú ý đến mình mới bình tĩnh lẩn trốn, định bụng đem chuyện này nói cho Sĩ quan Tiên phong.
Bốn gã khu Hổ khênh kiệu thấy tình thế không ổn, nhìn nhau cũng định bỏ chạy.
Nhưng năm người vừa mới xoay đi, Lãng Dữ đã nhanh hơn bọn họ một bước, chặn đường:
“Muốn đi đâu?”
*
[Sĩ quan Tiên phong: Bộ mũ phượng khăn trùm này cậu cầm, hôm nay nhất định phải mang tân nương về cho tôi, nghe thấy không?]
[Sĩ quan Tiên phong: Nếu không, bộ đồ cưới này sẽ được mặc ở trên người Du Du.]
[Sĩ quan Tiên phong: Lúc trước do cậu may mắn, đêm đó đuổi kịp Thành chủ để ngài chiêu mộ về cho chúng ta, bằng không Du Du đã sớm là người của tôi.]
[Sĩ quan Tiên phong: Nhân lúc lực chú ý của tôi vẫn còn đang trên người phụ nữ Thích Mê kia, tốt nhất cậu nên hoàn thành tốt chuyện này cho tôi.]
[Sĩ quan Tiên phong: Nếu không, tôi không ngại phát sóng trực tiếp cho cậu xem đâu…]
Cầm thú! Súc sinh! Chó chết!
Hầu Thư cắn chặt hàm răng, hai mắt đỏ lên căm tức nhìn về phía trước.
Từ sau khi gặp Kiều Dã và Ngu San, cậu ta đã luôn suy nghĩ một vấn đề ——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cậu ta thật sự nên hủy hoại những người con gái khác vì Du Du sao?
Huống chi hiện tại người con gái này lại là Thích Mê.
Cậu ta và Thích Mê đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với nhau hai năm trong trò chơi tận thế, trong lòng đã sớm coi cô như chị em trong nhà, nếu lần này cậu ta thật sự làm theo lời Sĩ quan Tiên phong, dùng Thích Mê đổi lại sự bình an của Du Du, chỉ sợ sẽ khiến cả đời cậu ta phải cắn rứt lương tâm.
Tuy rằng cậu ta tin tưởng, năng lực của Thích Mê có thể ứng phó với Sĩ quan Tiên phong… nhưng chẳng có gì là chắc chắn cả.
Thích Mê là con gái, nếu như… hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.
Hai lần, hai lần cậu ta đều làm theo lời tên súc sinh kia, chuẩn bị đồ cưới mang đến trước mặt Thích Mê. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn với tính tình của Thích Mê, khẳng định cô đã sớm rút d.a.o ra c.h.é.m tung tứ phía. Bởi vì lo lắng cho cậu ta, cho nên mới hết lần này đến lần khác lấy cớ kéo dài thời gian.
…
Hầu Thư dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía tòa cao ốc sừng sững trước mắt: “Thực xin lỗi Du Du, anh khiến em chờ đợi lâu rồi…….”
Cuối cùng cậu ta cũng nhận ra, nhẫn nhục chỉ càng khiến vấn đề nghiêm trọng thêm, trước nay Sĩ quan Tiên phong luôn không muốn buông tha cho Du Du, chỉ muốn tạm thời lấy Du Du ra để cưỡng ép cậu ta làm việc mà thôi.
Chờ tới khi Sĩ quan Tiên phong thấy cậu ta vô dụng, Du Du tuyệt đối khó thoát khỏi kiếp nạn này.
Tựa như hôm nay, Thích Mê không lên kiệu hoa, Du Du tất nhiên cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên chẳng sợ hôm nay cậu ta sẽ chết, cậu ta cũng phải nghĩ cách mang Du Du ra khỏi thành.
*
Đinh! Thang máy lên đến tầng thứ mười tám.
Cửa mở ra, đập vào mắt chính là một gian phòng trống không.
Nguyệt
Ghế da màu đen không có hơi thở sự sống được bày ở sau bàn.
Sĩ quan Tiên phong không có mặt ở đây.
“Không phải cậu đi đón dâu sao, tìm Sĩ quan Tiên phong có việc gì?” Bí thư ló đầu ra từ trong văn phòng.
Hầu Thư giấu d.a.o ở phía sau, khẽ mấp máy khóe miệng: “Tôi có chút chuyện muốn tìm Sĩ quan Tiên phong, những người khác đâu rồi?”