Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 164



Bộp, cái đầu của con quái vật dị dạng rơi xuống mặt đất, tạo thành một vũng máu.

Chắc hẳn nó không nghĩ tới bản thân sẽ c.h.ế.t như vậy, đôi mắt trừng lên như sắp lăn ra ngoài.

Động tác của Thích Mê rất dứt khoát, sau cảm giác lạnh băng trong nháy mắt sau cảm giác đau đớn mới lan tràn, cậu nhóc con sợ tới mức đứng dại ra một chỗ mà nhìn cái đầu, m.á.u ướt đẫm cả bả vai cũng không có phản ứng.

Thích Mê lắc lắc đao dính máu, sau đó nhìn lướt qua đám người đang xem náo nhiệt: “Còn thất thần làm cái gì, không mau nhanh chóng đưa đứa nhỏ này đi gặp bác sĩ?”

Những người tốt bụng bấy giờ mới phản ứng lại, lập tức ôm cậu bé đi.

Chỉ còn cái đầu của con quái vật xấu xí kia là lẻ loi nằm trên mặt đất.

Thích Mê thu hồi đao, giậm chân thật mạnh vào cái đầu kia, nháy mắt đã giẫm nó thành một bãi thịt nát.

“Làm phiền mọi người lau dọn một chút.” Cô nhẹ nhàng cong khóe môi, ôn tồn nói.

Xoay người rời đi để lại một chuỗi dấu chân dính m.á.u nhạt dần.

*

Vừa mới đi qua đấu trường khu Sói, Thích Mê đã nhìn thấy một bóng hình đang nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.

Kiều Dã chạy được hai bước lại phải dừng lại ho khan mấy cái, dường như sắp trút toàn bộ khí lực, ngũ quan biến hóa lợi hại, nhìn dáng vẻ hẳn là đã biến thành người tiến hóa. Khuôn mặt cậu ta được lai giữa người tiến hóa và quái vật, phần miệng lúc dài ra lúc thụt vào, đầu khi to khi nhỏ.

Giống như chỉ cần một ý nghĩ duy nhất có thể dẫn đến hai con đường hoàn toàn khác nhau.

Cậu ta không ngờ tới thời gian tiến hóa thế mà lại đến trước một ngày.

“Sĩ quan Tiên phong đâu, Sĩ quan Tiên phong ở đâu? Giấy thông hành ngài ấy đồng ý cho tôi ở đâu?!” Kiều Dã gấp đến như ruồi bọ không đầu, gặp ai cũng hỏi, phần

Nguyệt

mắt bị biến hóa quá nhanh, nhất thời không thể nhận ra Thích Mê. Cậu ta thấy cô dừng lại liền nhanh chóng tới hỏi:

“Cô biết Sĩ quan Tiên phong ở đâu đúng không? Nói cho tôi biết, tôi muốn tìm ngài ấy lấy giấy thông hành.”

“Cậu tìm anh ta cũng vô dụng, chỉ có thể đi gặp Thành chủ, giấy thông hành ở trong tay Thành chủ…” Thích Mê rút tay ra, “Vì sao cậu lại ở trong Bất Dạ Thành? Ngu San đâu?”

Dựa theo quy tắc của Thành Hoan Lạc, hai người bọn họ hẳn là đã bị trục xuất, vĩnh viễn không còn cách nào vào được Bất Dạ Thành mới đúng.

Sau khi cẩn thận phân biệt, Kiều Dã đã nhận ra Thích Mê, cậu ta lập tức lui về phía sau:

“Đúng là người phụ nữ âm hồn bất tán, vì sao lại là cô?!”

“Tôi hỏi Ngu San đâu!”

Thích Mê tựa hồ như có thể trông thấy được bóng dáng mình trên người Ngu San nên luôn bất giác chú ý đến cô ấy.

“Tôi không biết!” Hiện tại Kiều Dã đa bị quá trình tiến hóa tra tấn đến thống khổ, căn bản không rảnh lo cho Ngu San, “Cô nói phải đi tìm Thành chủ, cô biết người đó ở đâu có đúng hay không? Tôi không có thời gian, mau nói cho tôi biết đi!”

“Cậu đi cũng không còn kịp nữa rồi…”

Thích Mê nhìn thấy rõ ràng, Kiều Dã đã hoàn thành quá trình tiến hóa trước mặt cô.

Hình dáng xen giữa quái vật và người tiến hóa cuối cùng cũng định hình, đầu của cậu ta phồng to, biến thành dáng vẻ của người ngoài hành tinh.

Kiều Dã biến hóa thành công, hóa thành người tiến hóa.

Đúng như những gì người mặc áo choàng nói, quá trình này hoàn thành biến hóa trong vô thức.

“!!!”

Kiều Dã không dám tin vào mắt mình, thẳng đến khi sờ lên cái đầu không hòa nhập với ngũ quan, cậu ta không thể chấp nhận được, la lên một tiếng, khóc lớn: “Không được! Không được! Tôi còn muốn về nhà, tôi còn muốn về nhà mà! Tôi phải về nhà — — a ——!!!”

Thích Mê nhíu mày.

Làm người chơi, cô có thể hiểu rõ hiện tại Kiều Dã đã xong rồi, trước mắt cậu ta đã tiến hóa thành công, cho dù có giấy thông hành, cậu ta cũng không thể trở về thế giới hiện thực.

Bởi vì thế giới hiện thực sẽ không cho phép dáng vẻ hiện tại của cậu ta tồn tại trong nhân loại.

Cậu ta chỉ có thể lưu lại trong đêm tận thế này, hoặc là cuộc đời bị giam cầm trong trò chơi, vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.

Thích Mê thở dài, mới vừa xoay người đã bị Kiều Dã gọi lại.

“Cầu xin cô… Hãy đưa San San về có được không?”

Kiều Dã khóc đến nước mắt đầm đìa đầy mặt, quỳ trên mặt đất, buồn bã mất mát, “Tôi đã không thể trở về nữa rồi, tôi cũng không thể để cô ấy ở lại đây, cầu xin cô, nếu tìm được San San, hãy mang cô ấy cùng rời khỏi nơi này có được không? Cô ấy được tôi giấu ở bên cạnh hông cửa Tây của Bất Dạ Thành, cầu xin cô đưa cô ấy đi, những điều chống đối trong quá khứ đều do tôi chỉ thị San San làm, từ đầu đến cuối cô ấy luôn coi các cô là bạn bè, cô có thể trách tôi, cầu xin cô đừng nên trách tội San San, cầu xin cô…”

Kiều Dã liên tục nói ‘cầu xin’, rốt cuộc đã không còn thấy được bóng dáng kiêu ngạo ngày xưa nữa. Bây giờ cậu ta chỉ là một người đáng thương bị thế giới hiện thực vứt bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com