Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 165



“Nếu tìm được cô ấy, tôi sẽ cố gắng hết sức……”

Sau khi nói xong, Thích Mê tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cô thở dài quay đầu lại, “Nếu cậu không ngại cấp bậc thấp, chờ đến sau khi chúng tôi rời đi cậu có thể tới khu Thỏ, nơi đó là nơi tôi cảm thấy có bầu không khí giống với thế giới hiện thực nhất, tôi nghĩ chắc hẳn cậu sẽ thích nó.”

Kiều Dã sửng sốt hai giây, không đợi cậu ta phản ứng, Thích Mê đã đi xa.

Cô thừa nhận cho đến tận bây giờ cô vẫn không có hảo cảm với Kiều Dã, nhưng đây cũng chỉ giới hạn trong việc chán ghét tính cách của người này, giữa bọn họ không có mối thù hận gì cả, xét đến việc ngày xưa hai người cũng từng là người chơi ngày tận thế, cô vẫn hy vọng Kiều Dã cũng có thể ở ngày tận thế này tìm được một nơi yên ổn.

*

Mười mấy phút sau, Thích Mê trở lại khách sạn tốc hành.

Trước đó cô đã lén lút rẽ vào nhà vệ sinh ở lầu một rửa sạch sẽ vết m.á.u dính ở trên giày.

Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy dựa theo sự phân phó của cô, chuẩn bị thu dọn hành lý cho bọn trẻ, tránh cho đêm dài lắm mộng, bọn họ quyết định lập tức rời đi.

Bọn họ vội vàng rời đi, cư dân khu Thỏ đều ai bận việc nấy, ra cửa tiễn bọn họ không nhiều lắm, chỉ có Tề Tư Vân và Hầu Thư.

Biết được khu Thỏ có một người tiến hóa có năng lực chữa khỏi vô cùng mạnh, Hầu Thư quyết định để Du Du ở lại nơi này một khoảng thời gian, nhìn xem có thể chữa khỏi chân của cô ấy được hay không. Dù sao thời gian của bọn họ cũng còn tới hai tháng, có Tần Tuần Phong bảo vệ khu Thỏ, hẳn là không thành vấn đề——

Đây là giao dịch giữa Lãng Dữ ngụy trang thành Thích Mê và Tần Tuần Phong, cậu muốn nhờ anh ta tận lực che chở khu Thỏ.

Tần Tuần Phong đang đứng ở đầu bảng, đấu với một trăm kẻ địch cũng không thành vấn đề, anh ta đã hứa hẹn sẽ không để ai bắt nạt người nơi này.

Hơn nữa anh ta sở hữu kỹ năng nguyền rủa, sau khi nói ra [lời thề] mà không thực hiện sẽ tự tổn hại đến bản thân cho nên mức độ tin cậy rất lớn.

Phát hiện sắc mặt Tề Tư Vân hơi kỳ lạ, Thích Mê quay đầu.

Không nghĩ tới người mà ngày nào không có việc gì làm đều sẽ mắng chửi cô hai câu hôm nay đột nhiên lại sửa thái độ, không nói bất cứ câu nào.

“Sao vậy, luyến tiếc tôi à? Không phải ngày đó lúc tôi vừa mới đến bà đã muốn đuổi tôi đi sao?” Thích Mê cười đánh nhẹ vào người Tề Tư Vân, “Bà sẽ thật sự bị tiến hóa đấy, bà không cần tôi đưa cho một phiếu thông hành thật đấy à?”

“Đi đi đi! Đừng có mà tự tâng bốc bản thân nữa, các người đi rồi mới trả lại sự yên bình cho tôi, mau đi đi!” Tề Tư Vân khẽ đẩy cô, mạnh miệng nói: “Nếu tôi thật sự muốn đi còn chờ dùng giấy thông hành cô cho tôi à, tôi đã sớm rời khỏi cái thế giới tồi tệ này từ lâu rồi! Mau đi nhanh đi, cuối cùng lỗ tai của tôi cũng đã được yên tĩnh, ngày nào cũng phải nghe đám nhóc quỷ này kêu, phiền c.h.ế.t đi được!”

Lời nói của bà bị Vương Tiểu Hổ nghe được, nhóc lập tức tươi cười ôm lấy bà, “Bà Tề ơi, con sẽ nhớ bà lắm đấy, thế thì phải làm sao bây giờ ạ?”

Tề Tư Vân ghét bỏ đẩy cậu bé ra: “Mau đi đi quả trứng nhỏ này, đừng ôm nữa!” Bà vừa mắng chửi vừa đi bộ về khách sạn tốc hành:

“Dong dong dài dài, bày ra dáng vẻ lừa tình đó cho ai xem đây?”

Thích Mê biết bà là con vịt c.h.ế.t cái mỏ vẫn còn cứng nên không chọc ghẹo bà nữa, quayđầu dặn dò Hầu Thư: “Lần nàyem phải chămsóc Du Du thật tốt đấy, đã biết chưa?”

“Chị cứ yên tâm, cho dù lần này có c.h.ế.t em cũng sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt.”

“Cái gì mà có c.h.ế.t hay không, cho dù trong ngàn vạn phần mới có một phần sống sót, em cũng phải liều mạng để sống sót cho chị, nếu em c.h.ế.t thì cái gì cũng sẽ không còn, hiểu không?”

Đây là lời của một người từng nói với cô khi lần đầu Thích Mê bước vào trò chơi tận thế, nhiều năm như vậy rồi nhưng cô vẫn luôn nhớ rõ.

Nguyệt

“Vâng!”

Hầu Thư vẫy tay tạm biệt.

*

Ra khỏi thành, đầu tiên Thích Mê đi tới hông cửa Tây theo lời Kiều Dã nói.

Ngu San không ở đó, vị trí dựa tường có một cái hố, bởi vì chỗ này có ít người tới nên có thể thấy rõ ràng dấu chân ẩm ướt của con mãnh thú trên bờ cát, có khả năng là khi cô ấy tỉnh lại đã điều khiển sư tử biến dị rời đi.

Phương hướng dấu chân đi trùng hợp với tuyến đường được đánh dấu đến [cổng] trên giấy thông hành, Thích Mê quyết định vừa đi vừa tìm.

“Thầy Đỗ, thân thể anh còn trụ được nữa không? Không bằng để tôi lái cho nhé?” Thích Mê dò hỏi.

Sắc mặt Đỗ Thụy càng thêm tái nhợt, mới đi được nửa ngày cả người đã gầy đi một vòng.

Kỹ năng mới xuất hiện của anh ấy bây giờ vẫn chưa thể hòa hợp với cơ thể, lời muốn nói cũng không nói được, chỉ tùy tiện phát ra âm thanh cũng khiến yết hầu như nuốt phải lưỡi dao.

Lúc này anh ấy đã ngồi xuống ghế điều khiển, nghe Thích Mê nói vậy, anh ấy cười lắc lắc đầu, thắt dây an toàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thích Mê xoay người ngồi lên ghế phụ.

Xuyên qua tấm kính bên cạnh, Thích Mê thấy Lãng Dữ đứng ở ngoài nhìn Bất Dạ Thành dường như không có ý định lên xe nên mở cửa sổ xuống.

Cô vừa định mở miệng đã thấy Lãng Dữ quay đầu khẽ cười: “Mọi người đi trước đi, em còn có chút việc, chút nữa sẽ tới tìm mọi người.”

“Ừm…”

Thích Mê cái hiểu cái không gật đầu, không hỏi gì thêm, sau khi hướng dẫn bọn nhóc ở tầng hai thắt dây an toàn, họ lập tức lái xe xuất phát.

Nhìn theo xe buýt chạy được một đoạn, Lãng Dữ lập tức hiện nguyên hình, đôi mắt đào hoa hiện lên nét lạnh lẽo: “Chuyện gì?”

Không gian vặn vẹo, Zero bước ra ngoài với khuôn mặt vô cảm, nhìn thấy cậu, cô ấy bắt đầu chào hỏi: “Thưa Chánh án, bên chúng ta đã tra ra được bug khiến cho mười ba người xuất hiện tại thế giới này đang nằm ở bên trong Bất Dạ Thành, xin ngài đưa ra chỉ thị tiếp theo ạ.”

Lãng Dữ chậm rãi ngước mắt, nhìn từng tòa nhà sáng rực trước mắt, sắc mặt tối đi vài phần:

“Đi, đi sửa nó.”

Bên trong xe buýt.

Không biết là ai nhắc tới trước, đám nhóc con lại bắt đầu đề tài cũ rích - - khi nào mới có thể nhìn thấy cha mẹ bọn chúng.

Cảm xúc của con người phức tạp và thay đổi nhanh chóng, chớ nói chi là trẻ con. Ban đầu, bọn nhỏ hy vọng đoàn tụ với gia đình tại Bất Dạ Thành, nhưng giờ không chỉ không được đoàn tụ, mới chỉ ở lại trong vài ngày ngắn ngủi, đã phải tiếp tục chạy tới nơi kế tiếp, mặc cho ai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi và phiền não.

Nghe thấy tiếng ồn trên tầng hai càng lúc càng to hơn, Thích Mê vội vàng đi lên giải quyết.

Ngoại trừ Ngô Mộc Thần, chín đứa trẻ khác đều đã khóc ngất trong lòng Trịnh Viện Viện, thấy Thích Mê chạy tới, người hâm mộ số một của cô là Triệu Nhất Triết ngay lập tức vươn tay nhỏ của mình về phía cô: “Cô Thích, khi nào chúng em mới có thể nhìn thấy cha mẹ, em rất nhớ họ ạ.”

Thích Mê đi tới ôm cậu bé vào lòng, trong một thoáng cô cũng không biết phải trả lời thế nào.

Để xoa dịu cảm xúc của bọn trẻ, cô đã nói dối hết lần này đến lần khác, thật vất vả mới lấy được giấy thông hành để lập tức rời khỏi ngày tận thế đêm vùng cực này, cô cũng không biết ngày tận thế tiếp theo sẽ như thế nào...

“Cô Thích, theo tôi nghĩ thì chúng ta hãy nói cho bọn nhỏ biết đi, có được không?” Trịnh Viện Viện nhỏ giọng đề nghị: “Những đứa trẻ này có lẽ mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của chúng ta, ngay cả khi biết được sự thật có thể cũng sẽ không sao đâu... Tôi lo rằng nếu chúng ta tiếp tục lừa gạt như vậy sẽ dần xói mòn niềm tin của bọn trẻ vào chúng ta.”

“Việc này…”

Thật vậy, đây cũng là điều mà Thích Mê lo lắng nhất, nếu cứ tiếp tục dỗ dành kết quả sẽ làm mất lòng tin của bọn trẻ, và một khi xuất hiện nghi ngờ, cô sợ rằng nó sẽ gây hại cho cuộc sống của bọn họ sau này trong những ngày tận thế mà không có lợi ích gì.

Suy cho cùng, hy vọng không thể thực hiện còn tàn khốc hơn là đối mặt với sự tuyệt vọng.

Thích Mê hít sâu một hơi, ngay khi vừa mở miệng đã bị tiếng la hét vui mừng của Eva ở dưới lầu ngắt ngang.

“Mê, mau xuống đây! Chúng tôi đã tìm thấy [Cửa] rồi!”

Bị ảnh hưởng bởi âm thanh này, bọn trẻ con chợt ngừng khóc, tất cả đều vểnh đôi tai nhỏ lên để lắng nghe xem chuyện gì đang diễn ra phía dưới.

Thích Mê nhìn quanh, đột nhiên không còn dũng cảm để nói ra sự thật.

Những đứa trẻ này trông thật đáng thương, lại còn rất nhỏ, dù nói cho bọn chúng biết sự thật thì bọn chúng cũng không làm gì được. Nếu như không mong đợi vào bọn chúng làm cái gì, thì tại sao phải để cho bọn chúng đối mặt với chuyện tàn nhẫn như vậy?

Sau khi đấu tranh trong lòng cô mím môi cười, khô khốc an ủi: “Còn chút nữa thôi…”

Cô đứng dậy, khéo léo chuyển đề tài, “Lát nữa đợi thầy Đỗ dừng xe ổn định, các em hãy đeo cặp sách nhỏ xuống cầu thang, cô Thích ở tầng một chờ các em ha.”

Nói xong, cô liền chạy trốn như bay, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt những đứa trẻ.

Eva thấy bộ dáng xám xịt của cô từ tầng hai đi xuống, nhịn không được trêu ghẹo: “Đúng là chỉ có những đứa trẻ ngốc kia mới có thể khiến cô xuất hiện biểu cảm như vậy, thần khí của cô khi đánh quái đã biến mất tăm.”

Thích Mê cười khổ, bỗng nhiên nhớ tới việc quan trọng: “Đúng rồi, cô có nhìn thấy Ngu San không?”

Eva lắc đầu.

Thích Mê vô thức nhìn ra ngoài: “Đi xuống xe trước đã.”

“Ừ.”

Chẳng bao lâu sau, Đỗ Thụy vững vàng dừng xe ở một nơi cách [Cửa] không xa, bọn nhỏ đeo cặp sách nhỏ trên lưng, lần lượt xuống xe dưới sự dẫn dắt của Thích Mê và Trịnh Viện Viện.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com